"…
Đôi mắt xanh của cậu,
Giống như đôi mắt màu vàng của chúng tôi,
Nhìn thấy thế giới giống như chúng tôi."
…
Mặc dù là một gay chính hiệu, nhưng Nghiêm Đường lại có gu thẩm mỹ tiêu chuẩn của một trai thẳng.
Dù anh có thể phân biệt khá chính xác các màu son khác nhau của Trần San, chẳng hạn như màu đỏ hồng, màu đỏ rượu, màu đỏ cam,… nhưng nếu phải chọn màu đẹp nhất, anh vẫn thấy màu hồng cánh sen là nổi bật nhất. Cảm giác như đôi môi được tô màu dạ quang, rất cá tính, Nghiêm Đường giải thích như vậy.
Trần San trợn mắt, phản bác: "Vậy sao anh không tô màu xanh dạ quang đi, như thế là thành ngôi sao sáng nhất trong đêm tối luôn?"
Nghiêm Đường trầm ngâm suy nghĩ, thấy Trần San nói có lý.
Nhưng khi chọn quần áo cho Ngải Bảo, anh như được khai sáng, từ chối những chiếc áo khoác phao, áo lông vũ màu đỏ, xanh lá cây hay tím sặc sỡ, thay vào đó hướng đến màu sắc thời trang của năm nay – màu vàng nghệ.
Ngải Bảo cũng thích, bình thường em hay mặc đồ màu vàng nên quen rồi.
Thêm vào đó, Cậu Bé Bọt Biển cũng màu vàng, vì vậy Ngải Bảo càng dễ dàng chấp nhận. Do đó anh và Ngải Bảo vui vẻ mua rất nhiều áo khoác, áo len, áo thể thao, áo khoác bông dài tay màu vàng nghệ, đến nỗi xách đầy cả tay.
Họ mua rất nhiều, chỉ cần Ngải Bảo thử đồ, mặc lên người, Nghiêm Đường thấy đẹp, Ngải Bảo không phản đối, Nghiêm Đường sẽ quẹt thẻ không chút do dự.
Điều này khiến các nhân viên bán hàng vô cùng phấn khởi, cả đám nhân viên chỉ thiếu nước vẫy khăn tay hô to "Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!"
Khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo rời khỏi một cửa hàng đồ thể thao, nhân viên bán hàng còn tặng Ngải Bảo một con thú nhồi bông màu vàng.
"Bạn nhỏ này, sau này nhớ ghé thăm cửa hàng của chúng tôi nhé!" Nhân viên bán hàng đưa con thú nhồi bông cho Ngải Bảo, đồng thời nở nụ cười tươi rói.
Ngải Bảo không nhận ngay, em ngơ ngác nhìn nhân viên bán hàng, rồi nắm tay Nghiêm Đường, nép sau lưng anh.
Đôi mắt to tròn thơ ngây không hiểu tại sao lại được tặng quà.
Một tay Nghiêm Đường nhận túi đồ đã được đóng gói ở quầy thu ngân, một tay nhẹ nhàng đẩy Ngải Bảo ra phía trước.
"Nói cảm ơn chị đi em." Nghiêm Đường cúi đầu nói với Ngải Bảo.
Anh đưa Ngải Bảo đến trung tâm thương mại một phần là muốn cho em tiếp xúc nhiều hơn với người lạ.
Suốt dọc đường, tuy Ngải Bảo luôn nhìn ngó xung quanh, song vẫn nắm chặt tay Nghiêm Đường, đi sát bên cạnh anh. Ở những cửa hàng trước, khi có nhân viên bán hàng cố gắng bắt chuyện với em, em đều nấp sau lưng Nghiêm Đường, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn người ta, không nói gì.
Một số nhân viên bán hàng tinh ý nhận ra Ngải Bảo có vấn đề nên im lặng chuyển sang trao đổi với Nghiêm Đường; một số khác thì thiếu kinh nghiệm, không nhận ra vấn đề của Ngải Bảo, chỉ cho rằng em nhút nhát, nên cứ bám riết lấy em, khiến Ngải Bảo sợ hãi, càng không dám ra tách khỏi Nghiêm Đường.
Còn nhân viên bán hàng trước mặt này, rõ ràng đã cảm nhận được Ngải Bảo có vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn sẵn lòng giao tiếp với em, Nghiêm Đường sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường nhìn nhau, trong mắt Nghiêm Đường tràn đầy sự khích lệ.
Ngải Bảo chớp mắt, ừm một tiếng, ra hiệu đã hiểu.
Em nhìn nhân viên bán hàng trước mặt trang điểm theo phong cách công sở, nở nụ cười tự nhiên.
"Cảm ơn chị." Em nói nhỏ.
Sau đó em giơ hai tay nhận lấy thú bông màu vàng.
Thấy tặng quà thành công, nhân viên bán hàng mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!