Chương 20: Một chú mèo mắt xanh (11)

Chúng nhảy nhót tưng bừng,

Ngày đêm không ngơi nghỉ,

Ăn no nê đến mức béo múp míp.

Sau buổi đi chơi công viên hôm nọ, trong nhóm chat "Trạm điều dưỡng yêu thương ♥", mẹ Đậu Đậu và mấy bà mẹ khác lại rủ nhau đi chơi thêm vài lần nữa. Có lần đi bảo tàng khoa học, có lần tham quan tòa nhà lưu niệm của một nhân vật nổi tiếng, hoặc rủ nhau đi công viên giải trí dành cho trẻ em.

Vì dạo này công việc quá bận rộn, Nghiêm Đường đều không đăng ký tham gia. 

Mấy tuần nay, anh chỉ dẫn Ngải Bảo loanh quanh trong khu dân cư, hoặc đến vườn bách thảo gần nhà.

Ngải Bảo dễ nuôi, chỉ cần được ngồi trên bãi cỏ trong công viên hóng gió, hay ngồi dưới gốc cây trong vườn bách thảo ngẩn ngơ, vo vụn bánh mì thành từng viên nhỏ rồi chia cho chim ăn là em đã thấy vui vẻ.

Các bà mẹ trong nhóm cũng thông cảm, dù sao Nghiêm Đường có công việc đàng hoàng, không giống những bà mẹ phụ trách việc nhà toàn thời gian.

Giờ chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, những việc cần làm Nghiêm Đường đã sắp xếp xong xuôi. Công ty YT vận hành đâu vào đấy, mọi thứ theo đúng kế hoạch, anh có thể dành thời gian cho Ngải Bảo.

Nghiêm Đường vào nhóm chat. Lần này, các bà mẹ đang bàn nhau lên núi ngắm tuyết và trượt tuyết rồi ở lại đó vài ngày.

Năm nay, thành phố C vô cùng lạnh, ngay cả khu vực trung tâm còn có tuyết rơi, các huyện và tỉnh thành lân cận đều phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Thứ hai Nghiêm Đường vẫn phải đi làm đúng giờ, hơn nữa anh nghĩ nếu đưa Ngải Bảo lên núi, với thân hình nhỏ bé của em, có khi sẽ bị bọc thành một cục bông tròn lắc lư trên nền tuyết như một chú chim cánh cụt mất.

Hoạt động này rõ ràng không phù hợp với Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Nghĩ vậy, Nghiêm Đường từ chối. Anh quyết định cuối tuần sẽ đưa Ngải Bảo đến trung tâm thương mại gần nhà mua sắm quần áo mới.

Tết đến, dù sao vẫn nên có không khí mới mẻ.

Ngải Bảo thì sao cũng được, Nghiêm Đường đưa em đi đâu, em sẽ đi theo đó.

Lúc Nghiêm Đường thắt dây an toàn cho em, Ngải Bảo còn ngơ ngác, không hiểu tại sao lại phải lên xe.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ngải Bảo, Nghiêm Đường giải thích: "Sắp đến Tết, chúng ta đến trung tâm thương mại, mua cho em vài bộ quần áo mới, rồi mua thêm ít đồ ăn vặt để ở nhà."

Ngải Bảo không hiểu tại sao phải tích trữ quần áo và thức ăn ở nhà.

"Vì chúng ta sắp có khách đến chơi ạ?" Ngải Bảo hỏi.

Em nắm lấy dây an toàn màu đen to bản trước ngực, bàn tay trắng nõn càng thêm nổi bật trên nền đen.

Nghiêm Đường chưa nghĩ đến chuyện này.

Anh khởi động xe, đánh lái, trầm ngâm một lát rồi đáp: "Sẽ có khách đến, nhưng anh không chắc."

Hàng năm, Phương Bàn Tử và La Tiên đều ở lại thành phố C ăn Tết và đến thăm anh, còn những người khác… ví dụ như ba anh, có đến hay không anh không rõ. Nhưng dù sao cũng là dịp Tết, anh sẽ không đuổi ông đi, hai ba con chỉ lặng lẽ ăn với nhau một bữa cơm.

Ngải Bảo à một tiếng.

"Vậy em có thể mua một bộ đồ ngủ hình Patrick không?" Ngải Bảo hỏi.

"Em đã có đồ ngủ hình Cậu Bé Bọt Biển và Squidward rồi mà." Em vừa nói vừa giơ tay ra đếm số bộ đồ ngủ mình đang có, "Em còn muốn có đồ ngủ hình Patrick, Pearl Krabs, và Mr. Krabs nữa…"

Em vừa nói vừa đếm số bộ đồ ngủ mình muốn mua, chẳng mấy chốc đã dùng hết cả mười ngón tay.

Nghiêm Đường không hiểu tại sao Ngải Bảo lại muốn mua nhiều đồ ngủ như vậy, bản thân anh quanh năm suốt tháng chỉ cần một chiếc áo phông ngắn tay là được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!