Chương 2: Nhặt được bảo bối (2)

Nghiêm Đường đến cục cảnh sát đúng giờ. Trước khi bước vào, Nghiêm Đường xuất trình giấy tờ và trình bày nguyên nhân tới, sau đó một nữ cảnh sát khoảng ba mươi tuổi đứng lên vẫy tay với anh.

"Đứa bé đã ở cục cảnh sát được một tuần." Nữ cảnh sát vừa dẫn đường vừa nói, "Vốn đã để thằng bé quay về căn nhà cũ của ba mẹ nhưng năng lực trí tuệ có chút vấn đề, gần như không thể tự sinh hoạt. May là bên chúng tôi có một nữ cảnh sát trẻ không yên tâm, một tuần trước ghé qua thăm hỏi, thằng bé mới không chết đói."

Nữ cảnh sát hiểu mối quan hệ giữa Nghiêm Đường và Ngải Bảo, không có huyết thống, kể cả là bà con xa cũng không phải.

"Đứa bé này ấy mà, không khóc không làm loạn, rất dễ nuôi." Nữ cảnh sát dừng lại trước một cánh cửa, biểu cảm nghiêm nghị, có phần trịnh trọng, "Tôi hiểu anh Nghiêm đồng ý nhận nuôi một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống đã xem như có lòng." Cô dừng lại rồi nói tiếp, "Nhưng có những lời chúng tôi phải nói."

"Cách mấy tháng chúng tôi sẽ kiểm tra một lần, nếu chúng tôi phát hiện anh Nghiêm làm tổn thương trẻ vị thành niên, hoặc ngược đãi…" Nữ cảnh sát không nói nữa mà nhìn Nghiêm Đường bằng ánh mắt sắc lẻm, ý tứ thế nào đã quá rõ ràng.

Nghiêm Đường nhìn nữ cảnh sát, không hề lộ ra biểu cảm như bị mạo phạm.

Anh không giải thích, cũng không đảm bảo gì, mặt không cảm xúc hờ hững trả lời: "Tôi biết rồi."

Nữ cảnh sát lại liếc Nghiêm Đường, loại cảnh cáo này xem như làm theo phép, người khác thường cảm thấy không vui, thậm chí tức giận vì cảnh cáo của bọn họ, còn thái độ của anh không có gì đặc biệt. Cô im lặng đánh giá Nghiêm Đường từ trên xuống dưới một lượt. Vị này thoạt nhìn đáng tin cậy, hẳn là không có vấn đề gì.

Do vậy, nữ cảnh sát không nói gì nữa, quay người mở cửa.

"Đứa bé này tên là Ngải Bảo." Cô mở cửa nhìn vào trong, biểu cảm nhu hòa.

Nhưng khi quay lại đối diện với Nghiêm Đường, sắc mặt lại quay về nghiêm túc: "Anh Nghiêm tiến vào làm quen với Ngải Bảo một chút, tôi xuống dưới xử lý vấn đề hộ khẩu cho anh trước."

Nghiêm Đường gật đầu, không quá để ý thái độ của nữ cảnh sát, trong mắt anh, thái độ nghiêm nghị như vậy mới tốt.

Nữ cảnh sát hô lên: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, anh Nghiêm tới thăm em, hôm nay em sẽ về nhà với anh Nghiêm, em mau ra đây nhìn xem."

Giọng nữ cảnh sát dịu dàng như nước, ngọt dính như kẹo mạch nha, một đồng tính nam như Nghiêm Đường nghe thấy âm thanh này không khỏi liếc nữ cảnh sát một cái.

Người ta hay nói phụ nữ có ngàn sắc mặt, Nghiêm Đường xem như đã hiểu.

Nữ cảnh sát không thèm để ý ánh mắt của Nghiêm Đường, lại hô vài tiếng Bảo Bảo, hình như nghe thấy đáp lại nên cô mới gật đầu với Nghiêm Đường, còn mình thì đi xuống tầng dưới.

Nghiêm Đường bước vào phòng.

Bên trong rất rộng, ở giữa trống trơn, bên tay phải là một chiếc giường tầng tiết kiệm không gian, bên tay trái là phòng vệ sinh, Nghiêm Đường nhìn lướt qua, trong đó có vòi hoa sen.

Căn phòng này hẳn là cho nhân viên trực đêm sử dụng, nhưng vì Ngải Bảo nên mới đẩy chiếc giường sang bên. Nếu không lấy đâu ra không gian ở giữa đặt tấm lót nền ghép từ nhiều mảnh?

Nghiêm Đường im lặng quét mắt một vòng, cuối cùng thấy bóng dáng quay lưng về phía mình đang ngồi trên tấm thảm bị chặn lại bởi một chiếc tủ.

Vóc dáng đứa bé nhỏ con.

Em ngồi một mình ở đó, quay lưng về phía Nghiêm Đường, không có phản ứng gì, kể cả khi có người bước vào.

Nghiêm Đường nhớ lại lời cục cảnh sát nói với mình trước đó, đứa bé này không để ý đến ai, không có khuynh hướng tự bế, nhưng phản ứng chậm, không thích phản hồi người ta.

Nghiêm Đường suy nghĩ, có lẽ mình cần chủ động làm quen.

Anh cúi đầu nhìn tấm lót màu vàng và nâu xen kẽ trước mặt, khom lưng cởi giày, đôi chân mang tất màu xanh nước biển dẫm lên tấm lót nền, bước từng bước về phía Ngải Bảo.

Nghiêm Đường gần đến nơi, Ngải Bảo như bị thứ gì đó đánh động, đột nhiên quay đầu lại.

Nghiêm Đường ngơ người.

Ngải Bảo mặc một chiếc áo len dày, bên trong tùy ý mặc mấy chiếc áo thun, dù mặc mấy cái nhưng trông vẫn không mập mạp hơn là bao, ngược lại càng giống bị vùi lấp trong đống quần áo, càng nhỏ xinh hơn.

Lúc này Nghiêm Đường dám chắc mẹ anh đồng ý nuôi đứa bé không có quan hệ huyết thống này phần lớn là do nhóc con quá đẹp.

Ngải Bảo có đôi mắt màu nâu nhạt, khi ngước lên nhìn Nghiêm Đường, hai tròng mắt trông như màu mật ong, đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào, mật ong tan chảy, từng hàng tia nhỏ bé sáng lấp lánh, hai mắt long lanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!