Chú muốn nói với những chú mèo mắt vàng khác:
Cách nhìn của các cậu sai hoàn toàn.
…
Đến bãi cỏ, Lâm Lâm – cậu bé nãy giờ vẫn nấp sau lưng mẹ, bỗng nhiên chạy như bay trên bãi cỏ, khiến Nghiêm Đường giật mình.
Lâm Lâm như được tiêm thuốc kí. ch th. ích, lao đi như viên đạn, vừa chạy vừa hét lớn "A!!", chạy từ chỗ mẹ Lâm Lâm đến tận mép bãi cỏ rồi chạy ngược lại.
Cậu bé cứ chạy mãi, chạy đến thở hổn hển vẫn không chịu dừng lại.
Những ông bà đi ngang qua bãi cỏ đều nhìn đứa trẻ này mấy lần. Còn ba bà mẹ bên cạnh vẫn bình tĩnh, dường như đã quen với cảnh này.
Mẹ Lâm Lâm còn gọi Lâm Lâm chạy mệt thì lại đây uống nước chanh. Vừa nói, cô vừa kéo bình giữ nhiệt to tướng mà mình vẫn đeo sau lưng ra phía trước.
Lạc Lạc nép sát vào mẹ, không nói tiếng nào. Mẹ Lạc Lạc xoa đầu con gái, dường như đang khuyên cô bé đi dạo trên bãi cỏ, cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ vài lần, hình như không hiểu, không đáp một lời.
Mẹ Lạc Lạc thở dài, không ép buộc, nắm tay con gái để cô bé dựa vào mình.
Đậu Đậu tự chơi một mình, miệng lẩm bẩm những từ vô nghĩa, cúi đầu vân vê ngón tay. Mẹ Đậu Đậu để mặc con, chỉ kéo áo khoác phao trên người cậu con trai mũm mĩm để đảm bảo cậu bé không bị lạnh.
Nghiêm Đường biết các bậc phụ huynh trong nhóm của mẹ Đậu Đậu đều gặp khó khăn trong việc giao tiếp với con cái, nhưng không ngờ những khó khăn trong giao tiếp này lại khó vượt qua đến vậy.
"Bảo Bảo, em có muốn đi dạo trên bãi cỏ không?" Nghiêm Đường cúi đầu hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo lắc đầu, hít mũi. Đầu mũi em đỏ ửng vì hít phải không khí lạnh và ẩm.
"Em muốn nghỉ một lát." Ngải Bảo đáp, "Chân em mỏi rồi."
Nghiêm Đường nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Ngải Bảo, em mặc một chiếc quần giữ nhiệt cộng thêm một chiếc quần bông, tuy nhiên hai chân trông vẫn thon dài.
Bình thường Ngải Bảo ít vận động, hôm nay đi bộ gần nửa tiếng, mỏi chân là chuyện bình thường.
"Em ngồi xuống đi." Nghiêm Đường lấy áo khoác thể thao của mình ra khỏi ba lô.
Anh đeo loại ba lô thường dùng khi tập thể hình, bên trong có sẵn một chiếc áo khoác và một chiếc khăn tắm để lau mồ hôi và thay đồ sau khi luyện tập.
Nghiêm Đường cao lớn, quần áo của anh rất rộng, dù anh đã gấp ba chiếc áo khoác rồi trải xuống đất, Ngải Bảo ngồi xuống vẫn còn một khoảng trống khá lớn.
"Nghiêm Nghiêm cũng ngồi đi!" Ngải Bảo vỗ chỗ trống bên cạnh.
Nghiêm Đường nhìn, chỗ đó nhỏ như vậy, một Ngải Bảo còn vừa đủ, thêm anh nữa thì thôi. Hơn nữa, Nghiêm Đường không mệt, quãng đường này đối với anh chưa là gì cả.
Nghiêm Đường ngồi xổm, xoa đầu Ngải Bảo, nói anh không mệt.
Ngải Bảo ồ một tiếng, hỏi: "Vậy Nghiêm Nghiêm muốn đứng một mình ngẩn người ạ?"
Nghiêm Đường không hiểu tại sao Ngải Bảo lại nói là ngẩn người. Nhưng anh vẫn gật đầu, đáp: "Anh đứng ngắm cảnh một lát."
Ngải Bảo: "Vâng ạ, lát nữa gặp lại anh nha."
Sau đó Ngải Bảo bắt đầu ngẩn người.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang ngồi thẳng lưng bỗng thả lỏng, đôi mắt to không còn tiêu cự, hướng về phía bãi cỏ phía trước, không biết tâm trí đang bay bổng nơi nào.
Nghiêm Đường nghĩ ngợi một hồi vẫn thấy không ổn.
Giáo sư Tăng đã nói với anh, đôi khi Ngải Bảo rất thích chìm đắm vào thế giới riêng của mình, điều này không tốt cho sự phát triển ngôn ngữ của em. Vì vậy, Nghiêm Đường quyết định can thiệp vào việc Ngải Bảo ngẩn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!