Nhưng chú mèo mắt vàng thấy chú thật nhàm chán.
Họ nói:
"Nhìn đôi mắt xanh của cậu kìa,
Trông thật kỳ lạ và tẻ nhạt!
Cậu có phải là mèo thật không?"
…
Công viên quận Sa cách Nam Sơn – nơi Nghiêm Đường đang ở – một khoảng khá xa, dù sao hai nơi nằm ở hai quận khác nhau của thành phố C.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo sống ở quận Bắc, khu này vắng vẻ, nhiều biệt thự, còn quận Sa thì hoàn toàn ngược lại, nhà cao tầng san sát, dân cư đông đúc, nhiều khu thương mại nối tiếp nhau, đến tận một, hai giờ sáng, đường phố còn rất nhộn nhịp.
Lần đầu tiên đưa Ngải Bảo đến nơi đông người như vậy, Nghiêm Đường hơi lo lắng.
Tối hôm trước, anh đã dặn dò Ngải Bảo rất kỹ, nhất định phải nhớ không được rời xa anh, đồng thời học thuộc số điện thoại của anh.
Ngải Bảo dụi mắt, ậm ừ gật đầu đồng ý.
Bây giờ đã là đầu tháng hai, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường đi đến nơi ngày càng đông người, càng thấy nhiều đèn lồng đỏ treo cao trên cây và trên các tòa nhà. Trên vài cành cây còn treo cả ruy băng với màu sắc rực rỡ, chúng bay phấp phới trong gió giống như những dòng mực uốn lượn.
Ngải Bảo áp mặt vào cửa sổ xe, chăm chú nhìn khung cảnh đường phố lướt qua, hiển nhiên là rất tò mò về thế giới đầy màu sắc bên ngoài.
"Nghiêm Nghiêm, kia là cái gì vậy?" Ngải Bảo chỉ vào cửa một trung tâm thương mại, hỏi Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường liếc qua, là một con rối hơi chào khách cao gần hai mét, đáng lẽ rất hoành tráng, nhưng hình như hơi không đủ nên nó lắc lư qua lại như sợi rong biển, trông hơi đáng sợ, người đi đường đều né tránh.
"Nó đang nhảy múa ạ?" Ngải Bảo nhìn con rối hơi ngày càng xa dần, lại hỏi.
Nghiêm Đường không biết trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu, tán thành ý kiến của Ngải Bảo.
"Đúng vậy, nó đang nhảy múa." Nghiêm Đường nói.
Một điệu nhảy ma quái.
Ngải Bảo à một tiếng, vẫn nhìn con rối hơi uốn éo như đang múa ở cửa trung tâm thương mại.
Xe của Nghiêm Đường đã chạy lên phía trước, nhưng cái đầu nhỏ vẫn ngoái lại phía sau.
Nghiêm Đường lo em bị vẹo cổ nên giơ tay xoay đầu Ngải Bảo lại.
"Bảo Bảo, nhìn phía trước, ngồi ngay ngắn." Nghiêm Đường giữ gáy Ngải Bảo, để em nhìn thẳng phía trước.
Ngải Bảo đáp một tiếng, nghe lời ngồi ngay ngắn.
Từ sau lần Ngải Bảo muốn Nghiêm Đường gọi em là Bảo Bảo, Nghiêm Đường gọi rồi thì cứ tiếp tục gọi như vậy. Cách gọi này hơi sến, nếu như vài năm trước có người nói với Nghiêm Đường rằng anh sẽ gọi một cậu nhóc vị thành niên là Bảo Bảo, chắc chắn Nghiêm Đường sẽ khịt mũi coi thường, nhưng giờ gọi nhiều, gọi quen miệng, Nghiêm Đường có thể gọi một cách tự nhiên, mặt không đổi sắc.
Công viên quận Sa rất rộng, Nghiêm Đường đi lòng vòng một hồi mới tìm được chỗ đỗ xe. Mẹ Đậu Đậu và mấy gia đình khác đã hẹn gặp nhau ở cổng chính công viên, Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi về phía cổng chính.
Hôm nay, Ngải Bảo mặc áo khoác bông màu đỏ tươi, Nghiêm Đường sợ lạc em giữa dòng người đông đúc nên cố tình chọn màu đỏ chói.
Da Ngải Bảo trắng, mặc áo khoác bông màu đỏ trông rất đẹp, càng làm nổi bật nước da hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn trông ửng hồng hơn.
Áo khoác bông của Ngải Bảo rất mềm, em thích những thứ mềm mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!