Chương 146: Ngoại truyện 8: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư

Nên đi đâu chơi, Nghiêm Đường thực ra vẫn chưa có ý tưởng gì.

Trước đây đúng là anh thường xuyên ra nước ngoài nghỉ dưỡng, nhưng đó đều là để đi chơi những môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee, nhảy dù, leo núi, chứ không phải là cùng Ngải Bảo đi du lịch.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, nếu là nhảy bungee…

Nhân viên trói chặt Bảo Bảo heo của anh, rồi đẩy xuống…

Nghiêm Đường cảm thấy không được, chỉ cần nghĩ đến việc Ngải Bảo với một sợi dây như vậy bị đẩy xuống từ độ cao mấy trăm mét, Nghiêm Đường đã cảm thấy mình sắp lên cơn nhồi máu cơ tim.

Anh ôm ngực, tự mình uống nước nóng để bình tĩnh, rõ ràng anh đã quên mất bản thân trước đây còn là một tay chơi nhảy bungee lão luyện.

Kể từ năm Ngải Bảo mười tám tuổi đến nay đã qua hơn sáu năm, nhưng mỗi khi nhớ lại câu nói "Nghiêm Nghiêm, anh xem này, Ngải Bảo biết bay nha!", Nghiêm Đường vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Bất kể cách bao nhiêu năm, chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ mất đi Ngải Bảo, Nghiêm Đường lại cảm nhận được nỗi đau đến nghẹn thở.

"Bảo Bảo, anh sắp về đến nhà!" Nghiêm Đường vừa lái xe, vừa nói với điện thoại đang bật loa ngoài, "Chiều nay em có muốn cùng anh đến công ty chơi không? Cuốn sách hôm qua em chưa đọc xong để quên ở văn phòng anh rồi."

Ngải Bảo ở đầu dây bên kia chép miệng, em suy nghĩ một lát: "Ngải Bảo có thể ngủ trưa cùng Nghiêm Nghiêm rồi mới đi không ạ?"

"Ngải Bảo không muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ xíu ở công ty Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo muốn ngủ trưa cùng Nghiêm Nghiêm cơ." Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường suy nghĩ về lịch làm việc chiều nay của mình.

Hình như đến công ty muộn một chút không ảnh hưởng gì.

"Được, Bảo Bảo, hôm nay chúng ta ăn trưa xong, đi dạo tiêu cơm, ngủ trưa dậy rồi mới đến công ty." Nghiêm Đường xoay vô lăng, rẽ vào khu dân cư, "Như vậy có được không, Bảo Bảo?"

"Vâng ạ!" Ngải Bảo trả lời giòn tan.

Nghiêm Đường nói thêm vài câu rồi cúp máy, anh đỗ xe, nhanh chóng tiến về nhà.

Như mọi khi, Nghiêm Đường vừa mở cửa, Ngải Bảo đã lao tới ôm chầm lấy anh.

"Nghiêm Nghiêm!" Ngoài việc nhẹ nhàng hơn, Ngải Bảo hai mươi tư tuổi và Ngải Bảo mười tám tuổi trong mắt người ngoài không có gì khác biệt.

Nghiêm Đường ôm lấy Ngải Bảo, thơm lên má em: "Bảo Bảo, chúng ta đi rửa tay."

Ngải Bảo đáp một tiếng, dụi khuôn mặt mềm mại của mình vào người Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ôm Bảo Bảo heo của mình cùng nhau vào phòng tắm rửa tay cho em.

Ngải Bảo có thay đổi gì không?

Có lẽ chỉ có Nghiêm Đường mới biết.

Bao nhiêu năm qua, Ngải Bảo đã có thêm hơi hướng của cuộc sống đời thường.

Mỗi đêm khuya, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo mệt mỏi ngủ say trong vòng tay mình, luôn không nhịn được mà cúi người, vén những lọn tóc xoăn trên mặt Ngải Bảo, nhẹ nhàng thơm lên má em.

Nghiêm Đường ngửi thấy hương ngọt ngào đặc trưng của Ngải Bảo cùng với hơi thở của anh.

"Bảo Bảo, cho thêm chút nước rửa tay, như vậy mới sạch." Nghiêm Đường đứng sau lưng Ngải Bảo, dùng bàn tay to của mình bao lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, hai người cùng nhau rửa tay dưới vòi nước.

Nếu không phải Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo rửa tay như vậy, Nghiêm Đường biết chắc Ngải Bảo chỉ xả nước qua loa cho xong.

"Ngải Bảo không thích nước rửa tay này!" Ngải Bảo nhíu mày, bĩu môi, lẩm bẩm.

"Tại sao?" Nghiêm Đường vừa rửa sạch kẽ ngón tay cho Ngải Bảo, vừa kiên nhẫn hỏi em, "Tại sao em không thích nước rửa tay này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!