"Đó chính là nơi chúng ta đang tìm!"
Họ vừa cười vừa nói,
"Cậu tưởng cậu có đôi mắt xanh,
Là có thể tìm thấy Vương quốc của loài chuột?"
…
Trần San đi công tác ở thành phố H rất vui vẻ.
Thành phố H là thành phố ven biển, rất nhiều cửa hàng flagship của các thương hiệu quốc tế đặt trụ sở ở đó, mẫu mã đa dạng hơn hẳn các cửa hàng khác. Trần San không chỉ mua sắm thả ga, mà chi phí đi lại và ăn ở được công ty thanh toán. Cô còn tiện thể mua quà cho Ngải Bảo.
Nghiêm Đường nhận được thì hơi bất ngờ: "Cho Ngải Bảo?"
"Ừ, không cho Ngải Bảo chẳng lẽ cho anh? Tôi biết nhà anh có thêm một đứa nhỏ, đến nay vẫn chưa có dịp bày tỏ, tuy muộn màng nhưng có lòng mà." Trần San đưa túi quà cho Nghiêm Đường.
"Cô mua gì vậy?" Nghiêm Đường nhận lấy túi quà, nhìn vào bên trong. Hộp quà được gói kín mít, không nhìn ra bên trong là thứ gì.
"Đồng hồ thông minh dành cho trẻ em." Trần San xua tay, "Tôi còn hỏi nhân viên bán hàng để mua mẫu mới nhất – Bumblebee."
Nghiêm Đường im lặng.
"Ngải Bảo mười bảy tuổi, không phải bảy tuổi!" Anh nói với Trần San.
"Tôi biết em ấy mười bảy tuổi." Trần San cảm thấy khó hiểu, "Anh nói thừa rồi đấy, đồng hồ thông minh trẻ em này không tiện dụng sao? Anh không chỉ có thể gọi điện cho em ấy, mà khi em ấy đi lạc, anh còn có thể định vị – tiện lợi biết bao."
Nghiêm Đường nhìn vẻ mặt tự nhiên của Trần San, vậy mà cảm thấy cô nói có lý.
Nhiều người mua quà chủ yếu xuất phát từ tâm ý, thẩm mỹ, thậm chí là giá trị, còn Trần San thì khác, cô là người theo chủ nghĩa thực dụng chính hiệu.
Nghiêm Đường vẫn còn nhớ trước đây Trần San kể với mình về món quà khi một người bạn thân thời cấp hai của cô kết hôn. Cô tặng một bộ ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối bằng len cashmere mua ở Úc. Ai ngờ cô bạn thân của Trần San biến sắc ngay tại chỗ.
Trần San tròn mắt, nói: "Bộ này tôi mua hơn một vạn tệ đấy nhé."
"Anh không biết đâu, tôi thấy cô ấy nhận những món quà như vòng cổ, vòng tay bốn nghìn tệ của họ hàng mà cười không ngậm được miệng, tôi cứ tưởng cô ấy nhìn thấy món đồ hơn một vạn của tôi cũng sẽ vui mừng." Trần San nói tiếp.
Cuối cùng, Trần San kết luận: "Haiz, đúng là không biết nhìn hàng."
Cô hoàn toàn không nhận ra mình đã sai lầm ngay từ khâu chọn quà.
Nghiêm Đường đành nhận món quà này thay Ngải Bảo. Nghĩ kỹ lại thì cũng hữu dụng.
"Vậy thì cảm ơn cô." Nghiêm Đường nói lời cảm ơn, "Có lẽ Ngải Bảo sẽ thích."
Mới là lạ.
Ngải Bảo vẫn luôn tự nhận mình là người lớn, thích đồng hồ thông minh dành cho trẻ em mới là lạ.
Trần San thấy Nghiêm Đường cảm ơn thì hài lòng gật đầu: "Không cần khách sáo!"
Cô vuốt tóc bên tai, sải bước ra ngoài trên đôi giày cao gót của mình.
Nghiêm Đường nhìn túi quà, không nói gì.
Một lúc sau, anh vẫn cất túi quà vào cặp tài liệu, dù sao là quà tặng cho Ngải Bảo, đây là tấm lòng.
Nhìn món quà này, Nghiêm Đường đột nhiên nhớ ra từ khi anh đón Ngải Bảo về nhà, hình như vẫn chưa tổ chức tiệc chào mừng gì cả. Nhiều gia đình khi có thêm thành viên mới đều sẽ mở tiệc mời cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!