Chú đi giữ bóng đêm
Đôi mắt màu xanh lam ấy
Là ánh sáng duy nhất trong hang động
…
Phần lớn phụ huynh tham gia tọa đàm ở khu phụ huynh là nữ, có mẹ, có bà, cũng có cả cặp vợ chồng – chỉ là hơi ít.
Nhìn quanh một lượt, Nghiêm Đường cao gần mét chính trông như hạc giữa bầy gà.
Trước khi đến câu lạc bộ, Nghiêm Đường đã tìm hiểu trước, anh biết thành viên bên trong nữ so với nam là 3:7.
Anh vẫn bình tĩnh, tự nhiên cầm bút ghi vào sổ những điểm cần lưu ý trong bài giảng hôm nay của giảng viên. Nghiêm Đường liếc những người hôm nay cùng tới tham dự đã ngó anh mấy lần, bên trong chỉ có tò mò và kinh ngạc, chứ không có ý gì khác.
Giảng viên giảng xong thì hỏi mấy vấn đề liên quan đến chủ đề ngày hôm nay, Nghiêm Đường nghe mấy bà mẹ bên cạnh trả lời còn cảm thấy bất ngờ, lúc nãy anh thấy bọn họ túm năm tụm ba tán gẫu ghê lắm mà. Có lẽ phụ nữ vẫn thấu hiểu tâm lý hơn, Nghiêm Đường nghĩ vậy.
Giảng viên là thầy giáo mập mạp hòa ái, lúc đặt câu hỏi thầy nhìn quanh một lượt, nhận ra hôm nay có sự xuất hiện của một người đàn ông cao to. Thầy nhìn Nghiêm Đường, cảm thấy người như anh tham dự hoạt động kiểu này là thật sự quan tâm đến trẻ con.
Thầy đẩy mắt kính, quyết định cho Nghiêm Đường một cơ hội: "Quý ngài này, mời anh chia sẻ một chút, đứa bé nhà anh có điểm nào khiến anh buồn rầu không?" Thầy giáo nhìn Nghiêm Đường, giọng nói đủ to để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhất thời ánh mắt của tất cả phụ huynh đều tập trung lên Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường vốn ngồi im trong góc ghi chép thì cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng.
Nghiêm Đường: … Được thôi.
Nghiêm Đường gấp sổ, nhìn về phía thầy giáo.
Thầy giáo nhìn anh bằng vẻ mặt cổ vũ.
Ánh mắt tha thiết của thầy giáo đối lập hoàn toàn với ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc của Nghiêm Đường.
Không hiểu vì sao, Nghiêm Đường lại nhớ đến thầy chủ nhiệm lớp tiểu học của mình.
Nghiêm Đường im lặng một lát mới trả lời: "Em bé nhà tôi phần lớn thời gian đều rất nghe lời, không hay có lúc khiến tôi bối rối."
Nghiêm Đường tạm dừng, đang chuẩn bị "Nhưng" để vào vấn đề. Không ngờ anh vừa dứt lời thì thầy giáo đã phấn khởi gật đầu: "Xem ra quý ngài đây rất để tâm đến đứa bé nhà mình!"
Một tay thầy giáo chỉ về phía Nghiêm Đường, tay còn lại vẫy nhẹ với phụ huynh dưới khán đài: "Khi giao lưu với những đứa trẻ đặc biệt, chúng ta cũng cần để tâm giống như quý ngài này! Như vậy mới có thể sống chung hòa thuận!"
Các phụ huynh khác sôi nổi gật đầu, sau đó cho Nghiêm Đường một ánh mắt đồng thuận.
Nghiêm Đường đứng im tại chỗ, vẻ ngoài trông vẫn bĩnh tĩnh thong dong, tiếp nhận ánh mắt đồng cảm của các bà các mẹ, trên thực tế, nội tâm anh đang hoang mang.
Anh mới nói một câu mà đúng không?
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Anh còn chưa nói xong, anh đang định nói nhưng đôi khi tâm trí Ngải Bảo lại bay bổng đi đâu đó quá lâu?
Tại sao không cho anh nói?
Đương nhiên Nghiêm Đường có nghi vấn thế nào thì chuyện đã qua thì đã qua rồi.
Sau đó người phụ trách dẫn phụ huynh đến khu trò chơi tìm con nhà mình. Dựa theo lịch trình, tiếp theo là đến thời gian giao lưu của phụ huynh và con, sau đó một người phụ trách sẽ hướng dẫn hai đến ba gia đình hoàn thành tác phẩm với các con.
Nghiêm Đường đã xem, hoạt động lần này là xếp gỗ, Ngải Bảo thích xếp Lego như vậy, hẳn là cũng thích xếp gỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!