Một chú mèo con
Có đôi mắt màu xanh lam
Mang tâm trạng hào hứng
Chú đi từ đông sang tây
Từ bắc vào nam
Muốn tìm đến một nơi
Gọi là Vương quốc của loài chuột
…
Cuối tuần Nghiêm Đường vốn có hội thảo ở thành phố H, tên là Hội thảo an toàn Internet gì đó, đừng hỏi anh tên đầy đủ là gì, anh không nhớ. Dù sao không quan trọng, anh vẩy tay chuyển giao công việc cho Trần San.
Trần San thấy không thành vấn đề, bình thường ngoài làm việc thì cô chỉ tập thể hình, hội chị em ai bận việc người nấy, không phải kỳ nghỉ dài hạn thì không hẹn gặp được.
Nghiêm Đường để cô đi, đến lúc đó chi trả chi phí, cô xem như du lịch thành phố H hai ngày thôi.
"Không đúng, tôi đi thành phố H, vậy còn anh?" Trần San cầm tài liệu định rời đi, bỗng nhận ra vấn đề không đơn giản như vậy, "Một gã độc thân như anh ở thành phố C làm gì?" Cô nhìn Nghiêm Đường từ trên xuống dưới rồi nhíu mày hỏi.
Nghiêm Đường không ngẩng đầu mà trả lời luôn: "Tôi mang Ngải Bảo ra ngoài chơi."
Lúc này Trần San mới nhớ trong nhà Nghiêm Đường có thêm một cậu nhóc.
"Hầy, xem trí nhớ của tôi kìa." Trần San chẹp miệng, "Đúng là ngày càng ra dáng người cha đó anh Nghiêm."
Cô nói xong không chờ Nghiêm Đường phản kích đã đạp trên đôi giày cao gót nhanh chóng ra khỏi phòng. Không nghe thấy người khác nói mình mập nghĩa là không mập, Trần San kiên định với lối suy nghĩ này.
Nghiêm Đường nhìn Trần San phóng đi như một cơn gió, lắc đầu, sau đó tiếp tục tập trung làm việc.
Một gay chính hiệu như anh không so đo với phụ nữ.
Cuối tuần, Ngải Bảo lại ngủ nướng.
Nghiêm Đường thấy em ngủ say nên không muốn đánh thức, thầm nghĩ lát nữa rửa mặt nhanh hơn một chút, ăn cơm nhanh hơn một chút, anh lái xe nhanh hơn một chút, tiết kiệm khoảng thời gian đó để Ngải Bảo ngủ thêm một lát cũng không chậm trễ hơn nhiều.
Vì thế từng giây từng phút trôi qua.
Nghiêm Đường đánh thức Ngải Bảo vào lúc chín rưỡi, chỉ cách một tiếng trước khi hoạt động của câu lạc bộ Lạc Tinh bắt đầu.
Ngải Bảo vẫn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
May là Nghiêm Đường thao tác nhanh chóng, giúp Ngải Bảo còn buồn ngủ thay quần áo rửa mặt rồi đóng gói lên xe, tổng thời gian chưa đến mười lăm phút.
"Ngải Bảo, em ăn hai cái bánh bao nhân đậu trong túi đi, rồi uống sữa nữa." Nghiêm Đường vội vàng khởi động xe, miệng không nhàn rỗi.
Ngải Bảo ôm túi giấy đựng bữa sáng, đáp một tiếng ý bảo đã biết. Chỉ là em vẫn chưa hiểu gì hết, trông hơi ngốc nghếch.
Nghiêm Đường hô thêm mấy tiếng "Ngải Bảo", em mới tỉnh táo, vò tóc mình mấy cái.
"Em biết rồi ạ, em đang ăn nha." Ngải Bảo vừa nói vừa lấy bánh bao trong túi ra.
Lần này Nghiêm Đường mua bánh bao của một quán khác ở cổng phía tây, cái này to hơn hẳn cái lần trước.
Ngải Bảo ngắm bánh bao, rồi đặt lên lòng bàn tay mình, lâm vào trầm tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!