Chương 9: Đồng Sinh Tử

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

---------------

Hai người cách cửa lao nhìn nhau, từng người lập tức lâm vào trầm mặc.

Lâm Tầm Chu: "......"

Lý Trú Miên: "......"

Trong phòng giam vô cùng an tĩnh, an tĩnh tới mức hơi khó xử.

Lý Trú Miên rốt cuộc lên tiếng mở đầu, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lâm Châu? Sao ngươi ở đây?"

Hỏi hay lắm, ta cũng muốn biết.

1

Lâm Tầm Chu mặt vô biểu tình mà nghĩ, nhìn nhìn cửa lao huyền thiết trước mắt, lại nghĩ tới hai đạo tặc nói chuyện khi nãy, quyết định ụp nồi.

Lâm Tầm Chu mặt không đổi sắc mà nói: "Bị chúng bắt vào, ta chống cự không nổi, bị nhốt lại."

Nói xong y còn chỉ chỉ vào cửa ngục huyền thiết trước mặt, làm ra vẻ đây chính là bằng chứng cho việc mình yếu đuối phản kháng không được mà bị nhốt lại, oai dũng bẻ cong sự thật mình đang tự do chạy long nhong.

Sau đó y không đợi Lý Trú Miên nghi ngờ, lập tức thay đổi đề tài: "Thế sao ngươi lại ở đây?"

Đúng đó, sao ta lại ở đây?

9

Lý Trú Miên suy tư một thoáng, thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Ta cũng là bị bắt vào! Lúc ấy ta đang sắp đi ngủ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tỉnh lại thì đã thấy bị người trói lại. Bất quá ta thông minh, lược thi diệu kế, thành công chạy thoát khỏi đám tay chân bọn chúng, đang tính lẻn ra. Đáng tiếc ta không biết đường, ở chỗ này lộn vài vòng, không ngờ lại gặp phải ngươi!"

8

Lời này nói đúng lý hợp tình, nghĩa chính từ nghiêm, biểu cảm đúng chỗ, hơn nữa chi tiết rất kỹ càng tỉ mỉ, nói có sách mách có chứng, vô pháp phản bác. Lý Trú Miên tự tán thưởng mình một cái ở trong lòng.

Tuy rằng sự thật là hắn vừa mới nghênh ngang không vội không chậm mà lắc lư vài vòng trong đây, bị bắt gì gì đó đều là lời bịa.

Nghe vậy, Lâm Tầm Chu nhíu mày: "Thì ra là thế, chủ nhân nơi này cũng không biết là người nào, phát điên đến vậy."

Lý Trú Miên gật đầu, thanh âm cũng trầm xuống: "Nơi này chắc chắn không có gì tốt lành. Ta vừa mới ở một chỗ khác của ám đạo này thấy được hố thi cốt, không biết chôn bao nhiêu oan hồn."

Hắn nhìn nhìn cửa lao huyền thiết, nhíu mày nói: "Chuyện để sau hẵng nói, ta cứu ngươi ra trước."

Cứu ta ra?

Không, không cần, ngươi cứ ở đây thì ta lại phải duy trì cái bộ dạng tu sĩ Kim Đan, ngược lại không dễ đi ra ngoài......

Tuy Lâm Tầm Chu rất cảm động nhưng vẫn chọn cự tuyệt, tình ý chân thành khuyên nhủ: "Nơi đây nguy hiểm, ta hoài nghi là do tà tu quấy phá, ngươi đi trước, đừng động ta, bảo vệ tốt bản thân là được."

Lý Trú Miên hơi hơi kinh ngạc.

4

Đèn dầu keng keng rung động, ánh sáng mờ nhạt, nhưng càng tôn lên mặt trắng như ngọc, khí chất xuất trần của Lâm Tầm Chu.

2

Cách cửa lao, Lý Trú Miên có thể thấy được đôi mắt thanh triệt chân thành của y, có thể nghe thấy y nghiêm túc nói: "Ngươi đi trước".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!