Chương 8: Hựu Tương Phùng

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

---------------

Minh nguyệt treo cao, gió mát phất qua mặt.

Thân ảnh Lý Trú Miên xuất hiện trong một hẻm nhỏ kín đáo ở Lăng Thành, bốn phía tường cao chặn ánh trăng, trong không khí lơ lửng một loại khí vị bùn đất âm u ẩm ướt.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện trước mặt có một cánh cửa nhỏ màu son, trước cửa treo một trản đèn lồng màu đỏ, sáng lên trong bóng đêm sâu thẳm, chiếu rọi làn quỷ khí dày đặc bốn phía.

Lý Trú Miên hơi hơi mỉm cười: "Thú vị."

Hắn vốn định lặng lẽ lẻn vào phía sau cửa tốc chiến tốc thắng, hiện tại lại bỗng nhiên nổi tâm tư, sửa lại chủ ý.

Hắn nghênh ngang đi phía trước, gõ gõ cửa: "Có người không?"

Hẻm nhỏ yên tĩnh không tiếng động, đợi một hồi lâu, cửa mới hơi hơi hé ra một cái khe, bên trong lộ ra một con mắt: "Ai?"

Lý Trú Miên mỉm cười: "Đi ngang qua, tới xin miếng nước uống."

Người bên trong không kiên nhẫn nói: "Không có, cút."

Hắn đang muốn đóng cửa, lại phát hiện cửa không hề suy suyển.

Lý Trú Miên dùng một tay thong thả ung dung ngăn cửa lại, cười như không cười nhìn gã một cái. Người ở trong trở nên căng thẳng, đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh..............

Không đến nửa khắc sau, Lâm Tầm Chu xuất hiện ở hẻm nhỏ, tò mò nhìn bốn phía.

Y có thể cảm giác được hai tên cướp ban ngày đều ở gần đây...... Nơi này chẳng lẽ là cái hang ổ bọn cướp?

Lâm Tầm Chu nhìn nhìn cửa nhỏ màu son trước mặt, đi lên đẩy một cái, phát hiện cửa vốn không khóa.

Y vừa cúi đầu, đã thấy dưới chân có một người nằm liệt, hôn mê bất tỉnh........ Sao lại thế này? Bị người đánh?

Lâm Tầm Chu hơi suy tư, quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vậy nên cách một khoảng mà điểm ấn đường của gã, một cổ linh khí chảy vào thức hải người nọ.

Người trên mặt đất từ từ tỉnh lại, mắt lộ ra vẻ mê mang, còn chưa kịp hiểu gì đã nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo lễ độ hỏi: "Xin hỏi, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Người nằm trên đất dại ra một lát, run rẩy vươn tay, suy yếu kêu: "Tới, người tới....."

Nói còn chưa dứt lời, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.

1

Lâm Tầm Chu nghi hoặc khó hiểu mà nhìn hai mắt gã, nghĩ thầm thôi ngươi ngủ cho rồi, lắc đầu vào cửa.

Lâm Tầm Chu vừa bước vào cửa, bỗng nhiên mày nhăn lại.

Phía sau cửa là một căn phòng tối om, không một bóng người, nhìn qua cũng không có chỗ già dị thường. Chỉ là chung quanh lại lượn lờ một cổ tà khí không hiểu từ đâu ra, thập phần quỷ dị.

Trong lòng Lâm Tầm Chu hơi trầm xuống, nghiêm túc lên.

Nơi này tuyệt không phải là một hang ổ thổ phỉ bình thường.

Bên trong Lăng Thành nhìn qua an bình này, xem ra còn cất giấu bí mật khác.

Tu sĩ Hóa Thần có khả năng thông thiên triệt địa, có thể nhìn được ngàn dặm, nói là làm ngay. Ở dưới sự giám sát của thần thức bọn họ, người có cảnh giới chưa đến Hóa Thần sẽ rất khó che giấu được bí mật.

Nhưng Lâm Tầm Chu lén đến Lăng Thành, hoàn toàn ẩn mình thành một tu sĩ Kim Đan, vẫn chưa nghiêm túc dùng thần thức tra xét qua thành trấn này. Lại không ngờ rằng còn có một chỗ kỳ quái như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!