Chương 50: Giả Mưu Phản

Editor: Miri

Lý Trú Miên xoay vài vòng tại chỗ, biểu cảm có chút phức tạp. Lâm Châu bây giờ đã ngủ rồi sao? Hắn do dự hồi lâu, vài lần muốn đến phòng cách vách gõ gõ cửa, cuối cùng vẫn không làm gì.

Hôm nay đã nói lời từ biệt, cũng đã hạ xong quyết tâm, giờ cần gì phải dài lòng lề mề chia tay chứ. Lý Trú Miên cầm lấy dù ra khỏi cửa, đi xuống thang lầu, nhưng cứ đi ba bước lại quay đầu một lần. Lúc hắn quay đầu lần thứ tư thì phát hiện Lâm Tầm Chu đang đứng ở lầu hai, dựa vào lan can nhìn hắn.

Lý Trú Miên ngẩn ra: "Sao ngươi lại ra đây?"

Lâm Tầm Chu nhấc tay cầm một chén sứ: "Kính quân một chén rượu Nhất Bôi Phong Nguyệt, thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về."

Lăng Thành trời mưa, không có ánh trăng, tối tăm chẳng thấy gì. Nhưng Lý Trú Miên lại cảm thấy Lâm Tầm Chu hẳn là đang cười nhẹ, cho nên hắn cũng cười: "Được."

Lý Trú Miên bung dù, bước nhanh ra khỏi cửa khách điếm, đi về phía nơi xa, lần này hắn không quay đầu lại.

Lâm Tầm Chu lẳng lặng đứng trong chốc lát, rũ mắt rời đi.

*****

Lúc Lâm Tầm Chu trở lại Minh Tông, Nhất Xuyên Vũ đã chờ y một lúc lâu ở Mai Phong.

Rõ ràng chưa đi được bao lâu, nhưng Lâm Tầm Chu lại có cảm giác như đã lâu mới trở lại. Cảnh sắc Mai Phong vẫn như cũ, gió tuyết như cũ, hoa mai cũng như cũ.

Nhất Xuyên Vũ thành thật, không khách khí mà nằm liệt trên ghế dài trong sân, chê trời trách đất: "Chịu về rồi đó hả! Thấy sắc quên bạn, thấy Lý Tam Thất rồi, ngươi còn nhớ rõ mình có một bằng hữu là ta sao?"

Lâm Tầm Chu ho nhẹ một tiếng: "Không phải ta đã trở lại sao? Nói chính sự."

Nhất Xuyên Vũ nhìn nhìn bốn phía.

"Bốn phía đều có trận pháp, bây giờ người ngoài không nghe được chúng ta nói chuyện." Lâm Tầm Chu bày ra một cái bếp lò nhỏ, đặt ấm trà lên nấu, sau đó ngồi ở một ghế dài khác.

Nhất Xuyên Vũ bây giờ mới nói: "Trước đó, Lý thế tử có nói là muốn cùng ngươi đối phó Ma tộc, hắn có tìm ngươi vì hứa hẹn này sao?"

"Không có," Lâm Tầm Chu nghĩ nghĩ, "Lý thế tử gần đây vì chuyện Nam Yên lâu, sợ là cũng không rảnh lo Ma tộc."

Nhất Xuyên Vũ nhíu mày: "Hắn không đi tìm ngươi?"

Nghe thế, Lâm Tầm Chu quay đầu nhìn về phía Nhất Xuyên Vũ: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này, có gì không ổn à?"

"Lý thế tử nói, muốn lấy bản thân làm mồi, nếu Ma tộc ra tay với hắn, hắn sẽ lập tức truyền âm cho ngươi," mặt Nhất Xuyên Vũ lộ vẻ nghi hoặc, "Ta vốn còn cho rằng chuyện Nam Yên lâu cũng có Ma tộc nhúng tay —— nhưng mà Lý thế tử lại không truyền âm cho ngươi, kỳ quái. Nhưng nếu không phải Ma tộc, ai có thể tổn thương hắn tới mức đó?"

Lâm Tầm Chu trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy, kẻ đứng sau Nam Yên lâu là Ma tộc?"

Nhất Xuyên Vũ lắc đầu: "Không, không chỉ một người. Ta ngẫm lại cẩn thận, chuyện này sở dĩ có vẻ khó phân tích, chính là bởi vì thế lực nhúng tay vào không chỉ có một bên."

"Đại trưởng lão đáng nghi, ta đã nói với ngươi, tuy rằng bây giờ không thể nhận định đó là lão, nhưng vẫn không thể mất cảnh giác." Nhất Xuyên Vũ nhỏ giọng nói, "Nhưng hôm xảy ra chuyện ở Nam Yên lâu, đại trưởng lão vẫn còn ở Minh Tông, ta vẫn luôn canh chừng lão... Kẻ động thủ với Lý thế tử, nhất định là kẻ khác."

Lâm Tầm Chu suy tư: "Có thể tổn thương Lý thế tử, hẳn phải là Hóa Thần. Không phải đại trưởng lão, không phải ta, không phải tiểu sư cô, đương kim thánh thượng cũng không có lý do xuống ta với người nhà, Diệp Vong Chi quan hệ không tồi với Lý thế tử —— loại trừ ra hết, hiện tại ở Tu Chân giới, người có thực lực Hóa Thần, chỉ còn vị Ma tộc kia thôi."

Nhất Xuyên Vũ gật đầu.

Lâm Tầm Chu cân nhắc trong chốc lát, bỗng nhiên cảm khái: "Ai ngờ thật sự có thể là Thẩm Bạch chứ... Vậy xem như không phải ta nói bậy đúng không?"

Nhất Xuyên Vũ nghe không hiểu: "Thẩm Bạch gì?"

"Không có gì," mặt Lâm Tầm Chu đầy vẻ lạnh lẽo, thanh âm cũng hơi hơi phát lạnh, "Tà tu, Ma tộc, tầng cao của Minh Tông, hoặc là còn có thế lực khác, tầng tầng cấu kết xen kẽ vào nhau, trong Tu Chân giới này, thật đúng là... chứa đầy dơ bẩn. Ta không đi một chuyến tới Lăng Thành, vô tình đâm phải chuyện này, thì sẽ còn phải bị giấu đến bao lâu?"

Chuyện càng truy tra càng lớn, tới bây giờ, chỉ sợ đã không thể giải quyết lặng lẽ nữa. Hiện giờ Tu Chân giới cũng giống như băng kết đầu xuân, mặt ngoài có băng yên bình lặng lẽ ngưng kết, nhưng thật ra phía dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt, chỉ đợi lũ xuân vừa đến, lập tức phá băng ùa ra.

Nhất Xuyên Vũ cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Chúng ta vẫn chưa tra ra manh mối nào, chân tướng chưa chắc đã như chúng ta đoán... Nếu kẻ động thủ là Ma tộc, tại sao Lý thế tử lại không truyền âm cho ngươi? Tại sao kẻ phía sau màn bố trí nhiều như vậy trong Nam Yên lâu lại không muốn lấy mạng Lý thế tử, còn muốn cho Diệp Vong Chi đi cứu hắn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!