Chương 40: Lại Liên Hôn

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

------------

Nghị Sự đường ở trên đỉnh núi, núi cao gió lạnh, tuyết mịn rơi đầy. Từ đây nhìn xuống phía dưới có thể thấy mây hồng tản ra, linh hạc bay ngang.

Trong Nghị Sự đường ít có những món kỳ trân dị thảo, chỉ có một cây hàn mai trong góc phòng, là cùng một loại hoa mai với Mai Phong của Lâm Tầm Chu. Lúc này gió lạnh hơi lướt qua khiến cho mùi hương dịu nhẹ lan tỏa, bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Mặt Lâm Tầm Chu không chút cảm xúc, bước qua tuyết trắng đầy đất đi đến trước cửa. Y giơ tay, dùng chuôi kiếm mở cửa phòng ra.

Trong Nghị sự đường không có một bóng người.

Trên bàn nhỏ ở giữa chất từng cuốn công văn, một số còn rơi ngổn ngang trên đất. Bên cạnh bày một lư hương nhỏ, từ bên trong tràn ra dày đặc khói hương lượn lờ ở trong phòng, hình như vừa mới có người ở đây.

Lâm Tầm Chu lạnh lùng nhìn xung quanh, bạch y không gió mà phất. Y lại tiến một bước về phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Đại trưởng lão có ở đây không?"

Giọng Lâm Tầm Chu từ lúc vừa sinh đã mang âm thanh lãnh, ngữ khí lúc này còn hơi trầm xuống, rất có cảm giác áp bách. Y lại đợi thêm một lúc, không ai trả lời........ Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà đại trưởng lão không ở đây? Đáy lòng Lâm Tầm Chu trầm xuống, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Lâm Tầm Chu quay đầu lại, chỉ thấy có một người đang vội vàng bước vào Nghị Sự đường, đệ tử thủ vệ đồng thời cúi đầu hành lễ: "Đại trưởng lão!"

Người tới đúng là đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cuốn quýt chạy đến trước mặt Lâm Tầm Chu, hành lễ: "Tông chủ."

Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lạnh nhạt hỏi: "Ngươi vừa mới đi đâu?"

Đại trưởng lão cười ha hả nói: "Khi nãy vẫn còn trong Nghị Sự đường lật xem quyển tông vụ án, bỗng nhiên nghĩ đến một số chỗ khó hiểu trong lúc tu hành, lập tức đi một chuyến tới Thần Cung, tìm chút thư tịch lật xem."

Ánh mắt hắn dừng ở trên kiếm trong tay Lâm Tầm Chu, vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Tông chủ đến là vì chuyện gì?"

Lâm Tầm Chu không đáp, đại trưởng lão bỗng nhiên cảm thấy trong lòng lạnh xuống —— không phải bởi vì gió lạnh tận xương, mà là bởi vì khí thế như sương tuyết toát ra từ Lâm Tầm Chu. Đứng ở trước mặt y cũng giống như đang ngắm cô sơn, như lạc vào rừng tuyết, dù y không rút kiếm cũng đủ khiến người khác cảm nhận được kiếm ý vô tận.

Tuy rằng đều là Hóa Thần, nhưng giữa Hóa Thần cũng có phân cao thấp... Đại trưởng lão cúi đầu rũ mi, cung kính nói: "Nếu tông chủ có chỉ thị gì, lão hủ nhất định không chối từ."

Lâm Tầm Chu rốt cuộc mở miệng.

"Nghe nói ngươi gần đây rất bận, ngươi đang bận cái gì?"

Đại trưởng lão nghe vậy, vội vàng nói: "Gần đây tu luyện có chút ngộ đạo, đang định bế quan một đoạn thời gian, có lẽ có thể nâng cao thêm một bước."

Lâm Tầm Chu ánh mắt bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra biểu cảm. Y gật gật đầu, đạm mạc nói: "Đi Thần Cung."

Đại trưởng lão không rõ nguyên do, nhưng vẫn là vội vàng đuổi theo bước chân Lâm Tầm Chu.

Thần Cung vẫn luôn nguy nga to lớn như cũ, ngọc kiều linh các lơ lửng giữa mây, thỉnh thoảng có đệ tử đi qua đi lại. Lâm Tầm Chu đứng ở dưới Thần Cung đã có đệ tử ngó xuống nhìn, vừa thấy là một người mặc bạch y đạp tuyết, ngọc quan búi tóc cầm theo kiếm thì cả đám hơi hơi ngốc ra một lát, sau đó kích động hành lễ:

"Bái kiến tông chủ!"

Hết đợt bái kiến này tới đợt bái kiến khác từ khắp nơi ở Thần Cung vang lên, Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía trước.

Đệ tử Thần Cung Phương Tiểu Võ đang ở lầu một đọc sách, hắn ngồi xếp bằng ở trước kệ sách, ngơ ngẩn xuất thần nhìn chằm chằm sách trong tay. Hắn đã nhìn cái trang sách này hết một ngày một đêm, đắm chìm ở trong một loại trạng thái huyền diệu, hình như đang ngộ ra gì đó, lại vẫn còn một tầng ngăn cách như cũ, mơ mơ hồ hồ, tìm không ra manh mối.

Phương Tiểu Võ quá mức chuyên chú, không để ý đến động tĩnh xung quanh, chỉ lẩm bẩm tự nói: "...... Vi đạo nhật tổn. Tổn chi hựu tổn, dĩ chí vô vi*...... làm thế nào để vô vi? Là giữ cho tâm trống rỗng? Làm sao để trống rỗng?"

*Một câu trong Đạo Đức Kinh, có ý nghĩa là theo đạo thì phải giảm dục vọng mỗi ngày cho tới khi "vô vi" (không còn gì nữa), muốn trị thiên hạ thì phải vô vi (không còn dục vọng).

Hắn cảm thấy linh khí trong cơ thể chấn động, tựa hồ như sắp phải phá tan chướng ngại nào đó, nhưng trước sau vẫn có một đường ngăn cách. Trong lúc hắn đang buồn rầu thì bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt mơ hồ, cứ như có thần phật trên mây thì thầm: "Không cũng là có, không chỗ nào không có. Tất cả đều là không, tất cả đều là có."

*Đây là một khái niệm của Kinh Đại Bát Niết

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!