Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)
------------
Nghe thấy tiếng Lý Tam Thất, Lý Trú Miên đầu tiên là ngẩn ra, ngữ điệu dần hơi trầm xuống: "Yến Vương phủ đã xảy ra chuyện?"
Lý Tam Thất nhấp nhấp môi, do dự có nên nói tiếp không.
Lý Trú Miên nhìn thoáng qua người bên cạnh đang nghiêm trang che lại lỗ tai, nói với Lý Tam Thất: "Ngươi nói đi."
Lý Tam Thất nói: "Có người lẻn vào địa lao của Yến Vương phủ, cướp đi tà tu bị đưa tới lần trước."
4
"......"
Lý Trú Miên hơi hơi nhíu mày, sau đó khôi phục vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Không phải có Lý Nhị Bát ở trong phủ, phụ trách giám thị địa lao sao? Ai mang tà tu đi? Sau khi ta rời đi vương phủ, trận pháp vẫn không bị ngừng lại, nhưng cũng không cản được?"
"Không cản được," Lý Tam Thất thở dài, "Người tới có tu vì quá cao."
"Hóa Thần?"
5
"Hẳn là vậy."
Lý Trú Miên cười lạnh một tiếng: "Ở đâu chui ra nhiều Hóa Thần như vậy, thú vị thật đấy. Người trong phủ có ai bị thương không?"
Lý Tam Thất đáp: "Không có ai bị thương, lúc Lý Nhị Bát phát hiện trận pháp xảy ra vấn đề, tà tu đã bị mang đi, đối phương cũng không xuống tay với thị vệ trong phủ."
"Không ai xảy ra chuyện là tốt rồi." Lý Trú Miên nhướng mày, "Lúc trước ta có để lại Truy Tung chú trên người tà tu kia để phòng loại chuyện này phát sinh. Sau này nên làm gì... ta sẽ... ờm, thế tử sẽ tự mình điều tra, các ngươi an bài giải quyết hậu quả là được. Dù đối phương là vị đại năng 'Hóa Thần' nào, chẳng lẽ lật trời còn tìm không ra hay sao?"
Lý Tam Thất nhẹ nhàng thở ra: "Ta hiểu rồi."
Quăng Truyền Âm phù sang một bên, Lý Trú Miên ngưng thần, cảm nhận vị trí của Truy Tung phù........ Còn ở Vân Châu?
Xem ra hắn lại phải tìm một cái cớ khác để về Vân Châu một chuyến.
Lý Trú Miên nghĩ xong thì khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía Lâm Tầm Chu đang ngoan ngoãn che tai nằm bên cạnh mình, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.
Ban ngày, mặt Lâm Tầm Chu hay không cảm xúc, lạnh lùng như tuyết trên núi cao, cô hàn thanh lãnh. Mà lúc này khi y nhắm mắt lại, mặt chôn một nửa ở trong chăn, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy yên bình, mềm mại ấm áp.
Lý Trú Miên nhịn không được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào má Lâm Tầm Chu, vừa chạm vào liền tách ra. Trong một khắc đó, Lâm Tầm Chu mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người trong bóng đêm nhìn nhau.
Ngón tay Lý Trú Miên run lên, đột nhiên lùi về.
Lâm Tầm Chu buông tay, chớp chớp mắt: "Ngươi nói xong rồi?"
Lý Trú Miên che miệng ho nhẹ một tiếng, lắp bắp: "Ừm, nói xong rồi......"
Lâm Tầm Chu hơi tò mò nhìn Lý Trú Miên. Y vừa mới nói mình không nghe nên cũng thật sự không nghe Lý Trú Miên nói chuyện. Tông chủ Minh Tông từ trước đến nay nói được thì làm được.
Lý Trú Miên nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi còn nhớ rõ tên tà tu chúng ta gặp lần trước sao? Gã bị nhốt ở trong địa lao của Yến Vương phủ, nhưng vừa mới bị ai khác bắt đi."
Lâm Tầm Chu lập tức nhíu mày, cũng ngồi dậy: "Bị người khác bắt đi? Là ai? Chẳng lẽ Yến Vương phủ không canh phòng nghiêm ngặt? Ở dưới mắt Lý thế tử còn dám cướp tù?"
Lý Trú Miên làm cái gì vậy chứ? Nhà của mình mà còn giữ không xong để bị trộm đi? Có phải mỗi ngày đầu óc đều tràn đầy ghen tuông không làm việc đàng hoàng, nhưng lại cứ nhớ kỹ phải dằn mặt tặng đồ cho y?
4
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!