Editor: Miri
------------------
Sắc trời dần sáng, mặt trời đỏ lấp ló trong biển mây, dãy núi trắng ngần óng ánh sắc đỏ mỹ lệ.
Đệ tử Minh Tông
- Liễu Sơ Vân đi trên cầu bạch ngọc, được dựng lơ lửng trên không. Dưới cầu là mây trắng trôi nổi, tiên hạc bay lượn. Ngẩng đầu vọng xa, chỉ thấy cách đó là từng tòa lầu nhấp nhô cao thấp trong tuyết sơn hải vũ, cứ như tiên cảnh.
Liễu Sơ Vân nghĩ thầm, nơi này thật không hổ là thánh địa Minh Tông, là Thần Cung mà người người trong thiên hạ đều hướng tới.
"Liễu sư huynh, chờ đệ!"
Phía sau truyền đến một tiếng gọi, Liễu Sơ Vân quay đầu, chỉ thấy phía sau có một thiếu niên mặc bố y đang thở hồng hộc chạy tới: "Liễu sư huynh, huynh đi học khóa sáng sao? Cùng nhau đi đi."
Liễu Sơ Vân gật gật đầu, nói: "Mau chút, hôm nay là Lâm tông chủ tự mình chủ trì khóa sáng, đi chậm là không còn chỗ đâu."
Thiếu niên mặc bố y tên Phương Tiểu Võ, cũng là đệ tử Minh Tông, hắn nghe vậy thì cười hì hì nói: "Đã biết đã biết, Liễu sư huynh sùng bái Lâm tông chủ nhất, mỗi lần có tông chủ dạy khóa sáng, huynh đều phải giành được chỗ ngồi đầu."
2
Liễu Sơ Vân không hề phủ nhận, hỏi ngược lại: "Thiên hạ này, ai lại không kính ngưỡng tông chủ đâu?"
Phương Tiểu Võ gãi gãi đầu, tán đồng gật đầu.
Thiên hạ này có ai không kính ngưỡng Lâm tông chủ đâu?
Tông chủ Minh Tông Lâm Tầm Chu, được công nhận là người mạnh nhất thiên hạ. Từ 5 năm trước, khi mà lão tông chủ dầu hết đèn tắt, trở thành mưa phùn đi về cõi tiên, Tu Chân giới không còn người chủ trì đại cục, nhân tâm hoảng sợ. Lại có Ma tộc ngóc đầu trở lại, nhân tộc rơi vào hiểm họa tuyệt vong. Nếu không phải nhờ Lâm Tầm Chu phá quan mà ra, kiếm định sơn hà, cứu rỗi tình cảnh tuyệt vọng, thì có lẽ thiên hạ hôm nay đã thuộc về Ma tộc.
12
Nói không ngoa, Lâm Tầm Chu chính là "thần" trong lòng mỗi đệ tử Minh Tông, thậm chí là một vị thần được hết lòng người trong thiên hạ. Cho đến hôm nay, mọi người vẫn không thể quên được một kiếm Đoạn Tinh Hà, trấn định ngàn dặm chín châu của y.
Phương Tiểu Võ tự hào nhớ lại tông chủ nhà mình một lần nữa trong lòng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt biến đổi: "Nhưng đệ vẫn không hiểu nổi, tại sao có người lại từ hôn tông chủ!"
Lời này vừa nói ra, cầu đá bạch ngọc bỗng dưng lâm vào yên tĩnh lạ thường.
Liễu Sơ Vân sắc mặt khó coi, tay đã đặt trên chuôi kiếm, sát khí lượn lờ quanh thân.
"......", Phương Tiểu Võ nuốt nuốt nước miếng, cười gượng nói, "Đệ nói sai rồi, Liễu sư huynh à, huynh đừng nóng giận."
Liễu Sơ Vân trầm giọng xuống, hình như hơi tức giận: "Chuyện này, về sau không được nhắc trước mặt người khác nữa, miễn cho làm tông chủ nghe thấy rồi thương tâm."
Phương Tiểu Võ ngoan ngoãn gật đầu: "Sư huynh nói phải."
Nhắc tới chuyện này, Liễu Sơ Vân thật sự hơi bực bội: "Yến Vương phủ khinh người quá đáng! Tuy rằng tông chủ rộng lượng, hạ lệnh không được đối địch với Yến Vương phủ, nhưng huynh thật sự không muốn để cái tên hỗn trướng kia yên ổn."
Phương Tiểu Võ thở dài: "Trong tông môn, ai không giận vì tông chủ thương tâm đâu! Đúng rồi sư huynh, huynh có nghe trên phố đang đồn đãi là vị Lý thế tử kia sở dĩ từ hôn, là vì có tiểu tình nhân không?"
Sắc mặt Liễu Sơ Vân nháy mắt đen thùi: "Tiểu tình nhân? Tên gì?"
Hắn thật ra lại rất muốn biết là tiểu yêu tinh nào đã câu hồn đoạt phách, dám đoạt nam nhân của tông chủ!
13
Phương Tiểu Võ ngó ngó xung quanh, nhỏ giọng thủ thỉ: "Nghe nói là hộ vệ của Lý thế tử, tên là Lý gì đó... đúng rồi, Lý Tam Thất."
"Lý Tam Thất? Một tên hộ vệ hèn mọn thôi," Liễu Sơ Vân hừ lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước đi, "Huynh sẽ nhớ kỹ gã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!