Chương 41: Tinh Tinh Là Chú Mèo Ham Ăn

Editor: DiiHy

Số từ: 2271

-----------------o0o----------------

Màn sương đen bao phủ quanh người Phó Ti Cẩn dần dần tan biến. Ánh đèn ven đường chiếu qua lớp cửa kính xe ô tô, dừng lại trên mặt hắn tạo thành những bóng đen mờ ảo không rõ.

Sự thật bất ngờ được làm rõ nên hiếm ai có thể chấp nhận được.

Hóa ra ngày trước những lời cảnh cáo của mẹ không phải để kiểm soát cuộc sống của hắn, mà mẹ nhìn ra hắn không thật lòng nên mới đặc biệt cảnh cáo hắn không được tiếp tục làm tổn thương người khác.

Đừng sai lầm chồng chất sai lầm.

Đáng tiếc, hắn không hiểu được ý tốt của mẹ, ròng rã hai năm trời thầm oán trách mẹ một cách vô ích.

Đến tốt cùng là hắn đang làm gì vậy?

Khóe miệng giật giật, Phó Ti Cẩn lộ ra vẻ mặt muốn khóc nhưng không khóc được, cười như không cười, trông rất hài hước, nhưng lại làm cho Tinh Tinh cảm thấy đau lòng.

"Đừng cười."

Đôi bàn tay nhỏ mang theo mùi thơm của sữa đột nhiên che lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Ti Cẩn, cố gắng che đi biểu cảm làm người ta đau lòng của hắn. Nhưng tay Tinh Tinh quá nhỏ không thể che hết khuôn mặt hắn làm cho bé gấp muốn khóc.

"A Cẩn!" Giọng sữa nhỏ nghẹn ngào sắp khóc nhưng Phó Ti Cẩn lại đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên không chú ý đến điều đó.

"Hóa ra... Ngày trước điều mẹ muốn nói là việc này sao?"

Nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh cùng với khuôn mặt tương tự trong kí ức, bây giờ Phó Ti Cẩn không thể nói rõ được tâm tình của mình.

Hối hận? Tự trách? Còn có cả áy náy vì đã hiểu lầm mẹ? Có lẽ là có.

Nhưng hơn hết là cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ.

"Tại sao?"

Bàn tay to lớn đặt trên bả vai mỏng manh của Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn như đang chất vấn Tinh Tinh mà cũng như đang tự chất vấn bản thân: "Mẹ biết mình bị hiểu lầm, sao lại không giải thích? Chỉ cần... Chỉ cần mẹ nói ra..."

"Nếu mẹ con nói thì con sẽ tin sao?"

Phó Hành trầm giọng cắt ngang, bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo Tinh Tinh ra khỏi tay Phó Ti Cẩn, cẩn thận ôm bé lại trong ngực mình.

"A Cẩn..."

Đột nhiên bị bế đi, Tinh Tinh vô thức nắm chặt quần áo Phó Ti Cẩn, cũng không quên hắn đang ở trong trạng thái không bình thường.

"A Cẩn không thoải mái, chú ơi, chúng ta dẫn A Cẩn đi gặp cái chú mặc áo trắng được không? Nhưng nếu bị tiêm thì đau lắm..."

Nhớ đến cái đầu nhọn nhọn đáng sợ của mũi tiêm, Tinh Tinh nhăn mặt lại, vừa sợ nhưng cũng lấy hết dũng khí an ủi Phó Ti Cẩn: "A Cẩn đừng sợ nha, chúng ta đi khám bệnh. Tinh Tinh sẽ giúp con cầu xin chú áo trắng để chú ấy không tiêm con nhé?"

Giọng điệu vừa như thương lượng vừa như dỗ dành một đứa bé sợ tiêm.

Chỉ là câu này được một đứa trẻ ba tuổi nói ra làm cho người ta có cảm giác vừa dễ thương lại vừa buồn cười.

Hành ảnh này rất quen.

Đầu óc Phó Ti Cẩn hỗn loạn, nghĩ một lúc mới nhận ra đây không phải là những lời hắn dỗ Tinh Tinh khi bé đi kiểm tra lại sao?

Không ngờ bây giờ Tinh Tinh lại hiện học hiện mại dùng lại với hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!