Editor: DiiHy
Số từ: 2361
-----------------o0o----------------
"Em ... Bé con vừa nói gì?"
Phó Hành buông Tinh Tinh ra, ngạc nhiên nhìn cô bé.
"Tinh Tinh tha thứ cho chú."
Tinh Tinh cười hì hì nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Dường như cái cô bé quan tâm không phải là Phó Hành có lỗi với mình hay không, mà chỉ đơn giản để anh cảm thấy bớt áy náy và tự trách nên bé mới nói tha thứ dễ dàng như thế.
Vì vậy Phó Hành cũng không tin sự tha thứ của cô bé là xuất phát từ tận đáy lòng Cố Tinh Tinh.
Chua xót nhếch miệng, hai mắt mờ mịt của Phó Hành nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Tinh Tinh: "Tinh Tinh có biết chú đã làm gì không?"
"Không biết." Tinh Tinh lắc đầu, thành thật trả lời.
Quả nhiên...
Trái tim chùng xuống, Phó Hành tự giễu.
Sao anh có thể tin vào sự tha thứ của một đứa bé không biết sự thật?
Nếu Tinh Tinh biết được sự thật, biết mình đã từng chịu tra tấn như thế nào thì dù đang một đứa bé ba tuổi, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Càng nghĩ tinh thần càng sa sút. Bàn tay to lớn bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy.
"Có chuyện gì sao."
Tinh Tinh đưa tay đặt lên má Phó Hành, vừa xoa xoa, vừa kiên quyết nói: "Dù chú đã làm chuyện xấu gì thì Tinh Tinh cũng tha thứ cho chú hết. Vì chú là người tốt nhất thế giới!"
Đồng tử anh mở to, trong nháy mắt Phó Hành cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Ngực anh khẽ run nhưng lần này anh không khóc nữa.
Tiếng cười trầm thấp nặng nề vang bên tai Tinh Tinh, cô bé nhìn nụ cười dần dần nhẹ nhõm của Phó Hành, bất giác ngây ngô cười theo.
"Hì hì..."
"Cảm ơn Tinh Tinh."
Cảm ơn em đã tha thứ cho anh.
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Chú, hôm nay chú cho Tinh Tinh ăn thêm một ly kem được không?" Lắc lắc bàn tay nhỏ, Tinh Tinh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bắt đầu tranh công.
"Không được." Người lớn nào đó lạnh lùng vô tình từ chối.
"... Chú là đồ trứng thối, Tinh Tinh không bao giờ tha thứ cho chú nữa!"
Tinh Tinh khóc nức nở chạy ra khỏi phòng, chạy đến cáo trạng với Phó Ti Cẩn đang ngồi xem thời sự ở phòng khách.
Thật đáng tiếc. Dù ở ngoài Phó Ti Cẩn có là một tổng giám đốc lạnh lùng độc đoán đều đâu thì khi về nhà đối mặt với bố mình hắn cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
"À... Kem không ngon đâu, chúng ta ăn cái khác nhé? Hình như con nhớ trong tủ lạnh có hoa quả. Mẹ con mình ăn lê được không?" Phó Ti Cẩn giở giọng đáng thương đàm phán với Tinh Tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!