Chương 30: Làm Khách

Editor: DiiHy

Số từ: 2150

-----------------o0o---------------

Ban đêm, Tinh Tinh ngủ cùng bà Đinh còn Cố Lan thì ngủ ở phòng bên cạnh.

Tinh Tinh nằm ngửa trên giường, bụng nhỏ hô hấp đều đặn theo quy luật, chỉ thiếu mỗi cái bong bóng nước mũi.

Bà Đinh thù nằm nghiêng bên cạnh cô bé, tay cầm quạt hương bồ chậm rãi phe phẩy, vẻ mặt ôn nhu.

"Chiêm chiếp..."

Một con chim sẻ nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, ghé đầu nhìn vào trong, con ngươi đen láy nhỏ như hạt đậu trông vô cùng linh động.

"Con bé không sao." Bà Đinh đột nhiên mở miệng nói với căn phòng trống không.

"Có những chuyện dù sao cũng không nên nhịn ở trong lòng, người khác cũng không nghe được trong lòng con đang nghĩ gì. Làm chuyện tốt cũng nên để cho người ta biết, nếu không thì có ai biết được con là người tốt? Người ta hiểu lầm con, con giải thích được thì hãy giải thích, không giải thích rõ ràng sẽ tạo nên khoảng cách muôn trùng. Con có thể sống vui vẻ, đó là chuyện hạnh phúc lớn nhất đời của bà già này...

Hạnh phúc đau thương do mình quyết định."

"..."

Không có tiếng đáp lại.

Con chim sẻ trên bệ cửa sổ đã biến đâu mất, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy nho nhỏ của Tinh Tinh.

Có vẻ hôm nay tiểu gia hỏa rất mệt, ngủ say đến mức ngáy khò khò.

Im lặng mỉm cười, bà Đinh đặt chiếc quạt xuống, cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, sau khi ăn cơm trưa xong Cố Lan mới dẫn Tinh Tinh tạm biệt bà Đinh, chuẩn bị lái xe trở về.

Tối hôm qua bọn họ không nói tiếng nào đã qua đêm bên ngoài, anh rể liên tục gọi điện thoại đến đã đành, hai đứa cháu trai cũng không yên tâm thay phiên nhau gọi điện đến hỏi.

Trên thực tế bọn họ chỉ lo lắng cho Tinh Tinh, có ai quan tâm đến hắn như thế đâu.

Ài, đàn ông.

Đưa Tinh Tinh về lại Phó gia, hai người bất ngờ nhận được sự chào đón long trọng chưa từng có.

Mới hơn bốn giờ chiều, ba người Phó gia luôn bận rộn mà không đến công ty lại ngồi ở nhà chờ Tinh Tinh về.

"Mấy người không cần đi làm à?" Cố Lan kỳ quái hỏi.

Cứ lười như này cẩn thận có bữa phá sản.

"Tôi có chuyện cần bàn với cậu."

Liếc mắt nhìn hai đứa con một cái, Phó Ti Thận và Phó Ti Cẩn lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy bế Tinh Tinh từ trong tay Cố Lan, dỗ cô bé lên lầu chơi.

"Tinh Tinh có nhớ con không?"

"Nhớ."

"Nhớ chừng nào?"

"Nhớ chừng này này!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!