Edit+beta by DiiHy
Số từ: 2036
-----------------o0o-----------------
Bệnh viện.
Nhận được tin anh em nhà họ Phó và Cố Lan lập tức chạy đến.
"Ba."
"Anh rể."
Phó Hành ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, toàn thân bao phủ bởi một tầng băng mỏng, cô lập với thế giới bên ngoài.
Gọi vài tiếng cũng không được đáp lại, Cố Lan khó chịu nhíu mày, bất ngờ hét lớn: "Phó Hành!"
Giật mình tỉnh lại, Phó Hành chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt tuấn tú lịch lãm vốn luôn bình tĩnh lãnh đạm, giờ đây lại tràn ngập hoảng sợ vô cớ.
Giống như một đứa bé sắp mất đi bảo vật quan trọng nhất cuộc đời, vô cùng đau khổ, nhưng lại lúng túng không biết làm thế nào để cứu vãn tình hình.
Thấy đang vẻ này của Phó Hành, trái tim Cố Lan cũng chùng xuống, "Tinh Tinh sao rồi?"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh mới giật mình nhận ra giọng mình khàn khàn.
Hóa ra anh cũng sợ phải nghe tin xấu.
"Đang trong phòng cấp cứu."
Dừng một lúc, Phó Hành nhỏ giọng bổ sung: "Sốt cao 40 độ, chấn thương phần mềm, ngoài da có nhiều vết thương chảy máu bất thường, vỡ xương bánh chè, bong gân mắt cá chân... Các báo cáo giám định khác vẫn chưa có, không biết có nội thương* hay không."
*Nội thương: bị tổn thương bên trong cơ thể.
Đối với người trưởng thành mà nói là bị thương không nhẹ, nhưng điều này lại rơi ở trên người một đứa bé ba tuổi rưỡi càng làm cho người ta như hít phải ngụm khí lạnh.
Mí mắt giật giật, sắc mặt Cố Lan lập tức tối sầm lại: "Do bọn buôn người kia đánh?"
Chỉ cần Phó Hành nói phải anh lập tức đến cục cảnh sát cho đám khốn nạn kia một trận.
"Không phải." Ngoài dự liệu của anh, Phó Hành lắc đầu.
"Theo lời kể của một đứa bé khác chạy trốn cùng Tinh Tinh, phần lớn vết thương trên người con bé là do khi chạy trốn bị bọn buôn người đẩy xuống vách núi."
Tinh Tinh bị vỡ xương bánh chè là do cô bé bị ngã khi chạy trốn khỏi nhà máy, nhưng chuyện này chỉ có mình cô bé biết mà thôi.
Đáng tiếc là cô bé đang còn trong phòng cấp cứu, không thể nói ra sự thật.
"Còn bị đẩy xuống vách núi, chuyện này... Còn không phải do bọn khốn nạn kia làm?!"
Cố Lan cáu đến mức muốn phun hương nhả ngọc, nhưng giáo dưỡng tốt không cho phép anh làm điều đó. =))
Anh giống như một con sư tử cáu kỉnh, lo lắng đi tới đi lui trên hành lang, cuối cùng Cố Lan cũng không chịu nổi, vội vàng bảo anh em Phó gia ở đây trông chừng rồi nhanh chóng rời đi.
"Cậu!" Phó Ti Cẩn lo lắng đuổi theo định ngăn lại, nhưng Cố Lan đã sớm dự liệu trước khoát tay cản lại.
"Yên tâm đi, loại chuyện ngu xuẩn như vọt thẳng vào cục cảnh sát đánh người cậu sẽ không làm, chỉ là đoàn luật sư của Cố thị đã lâu không có việc làm. Giờ là lúc cho bọn họ đi thư giãn mồm mép."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!