Edit+beta by DiiHy
-------------o0o--------------
"Mummy, Tinh Tinh muốn đi xuỵt xuỵt."
Cố Tinh Tinh dậy sớm, cái đầu nhỏ còn đang mơ màng, cô bé ngồi yên trong chiếc chăn mềm mại, bàn tay nhỏ nắm lại thành một viên thịt tròn, vẫn còn ngái ngủ mà dơ tay lên dụi mắt.
Đợi một lúc lâu, bé đã khó chịu lắm rồi mà chưa nhìn thấy bóng dáng của mẹ đâu, Cố Tinh Tinh lại kêu lên một tiếng, giọng con nít ngây ngô còn mang theo mùi sữa.
"Mummy, Tinh Tinh sắp không nhịn được nữa!"
"Mummy!"
Vẫn không có ai để ý đến cô bé.
Cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, Cố Tinh Tinh cảm thấy hơi tủi thân, nhưng lại không khóc.
Cô bé mờ mịt nhìn xung quanh trái phải một lượt, đột nhiên phát hiện hình như căn phòng này không giống với phòng của cô bé cho lắm.
Nhưng tiểu bảo bảo vừa tỉnh ngủ còn đang mơ màng lại vội vàng đi giải quyết việc đại sự
- đi tiểu, nên không suy nghĩ nhiều, cả tay lẫn chân đều có chung một suy nghĩ đó là bò xuống giường.
Lắc lư lắc lư....
Ngọn núi lớn trước mắt là sao đây?
Cản đường của Tinh Tinh rồi.
Tinh Tinh là một bảo bảo làm việc rất nghiêm túc.
Cho nên cô nhóc chỉ lo 'Leo núi' hoàn toàn không chú ý đến, bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại đã nhiều lần giẫm đạp lung tung lên khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say.
Gặp liên hoàn cước, người đang ngủ như heo chết kia cũng đã tỉnh lại.
Phó Hành vừa mới kết thúc ba tháng công tác ở nước ngoài, đêm qua hơn ba giờ sáng mới về đến nhà nghỉ ngơi.
Còn chưa ngủ được mấy tiếng, đã bị người ta dùng 'Bạo lực' đánh thức, lúc này tâm tình không được tốt lắm, hai mắt sắc bén hiện đầy tơ máu.
Còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy người vợ lạnh nhạt xinh đẹp của mình, không nghĩ đến lại đối diện với một đôi mắt to tròn trong suốt của trẻ con.
Trẻ con?
Trên giường của anh sao lại có trẻ con?
"Chú là ai thế?"
Tinh Tinh nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò quan sát ông chú xa lạ đang ngủ trên giường của mình.
Cô bé vẫn duy trì tư thế nửa ghé vào trên người người ta.
Lúc đầu động tác leo lên không có gì khó khăn, nhưng bây giờ phải dừng lại một lúc không có điểm tựa làm cho chân và cánh tay mỏi nhừ, bé liền đặt mông ngồi luôn trên người Phó Hành.
Trên người đột nhiên bị vật nặng đè lên làm cho tỉnh ngủ, Phó Hành nhăn mày, đưa tay ra ôm lấy đứa trẻ trên người, ngồi dậy, cúi đầu nhìn thẳng vào hai mắt ngây thơ của bé con.
"Tinh Tinh?"
Đây không phải một câu thăm dò, mà là kinh ngạc khẳng định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!