Editor: DiiHy
-------------------o0o--------------------
Sinh nhật của bố chồng thì Tinh Tinh làm con dâu đương nhiên phải chuẩn bị quà thật chu đáo.
Nhà bọn họ là thế gia không thiếu tiền, có thứ xa hoa gì mà chưa nhìn thấy, nên tặng quà có giá trị cao còn chẳng bằng tặng thứ thể hiện tấm lòng.
Tinh Tinh biết bố chồng thích thư pháp nên đã nhờ người liên hệ với một nhà thư pháp nổi tiếng, xin người ta viết cho một bức thư pháp.
Hai vợ chồng cùng hai đứa con trai và con dâu đều về nhà tổ.
Ông bà cụ Phó nhận được tin từ trước nên đang đợi ở nhà.
Tinh Tinh và Phó Hành tự mình lái xe đến đó. Phó Ti Cẩn và Phó Ti Thận cũng tự đi vì bây giờ mọi người không ở cùng một nhà, đợi chờ nhau sẽ rất mất thời gian.
Vừa đến bãi đậu xe của nhà tổ, Tinh Tinh chưa xuống xe đã nhìn thấy Phó Ti Cẩn đang đỡ Ngư Du xuống xe.
Tháng mang thai của Ngư Du đã khá cao nên cái bụng nhô lên hơi dọa người.
Tinh Tinh không khỏi sợ hãi, vội vàng mở cửa xe tiến tới đỡ con dâu: "Bụng con... mang thai đôi à? Hai đứa đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
Chuyện này cũng là do lỗi của mẹ chồng như cô, vì dạo này có quá nhiều việc cần phải xử lý mà có chút lơ là với con dâu.
Thậm chí bây giờ cô còn không biết mình có một đứa cháu hay hai?
Ngay cả Phó Hành đi đằng sau cũng không khỏi nhìn qua cái bụng nhô cao.
Đây là song thai, hay là tam thai cũng không chừng?
Khả năng cao là thế rồi.
"Tuần nào bọn con cũng đi kiểm tra định kỳ." Phó Ti Cẩn thay vợ trả lời: "Chỉ có một bé thôi. Bác sĩ nói nước ối của Ngư Du hơi nhiều, lượng đường trong máu cũng hơi cao, nên có chút nguy hiểm."
Câu cuối cùng hắn cố ý đè thấp giọng, không dám nói to.
"Vậy đến lúc sinh..."
Lời nói đã lên đến khóe miệng nhưng Tinh Tinh không nói nữa. Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, có chuyện gì thì cứ để qua ngày hôm nay đi rồi cô sẽ xem xét kỹ hơn.
Mọi người ở trong nhà xem một lát, Phó Ti Thận cũng lái chiếc xe thể thao của hắn đến.
Dường như không ngờ cả nhà đều ở đây, hắn hơi kinh ngạc: "Mọi người đang chờ con à?"
"Con nghĩ nhiều rồi."
Tinh Tinh không chút lưu tình đánh vỡ sự tự luyến của con trai út.
Phó Ti Thận xoa mũi, hình như sau khi khôi phục trí nhớ mẹ rất thích chọc ngoáy hắn thì phải. Không phải mẹ vẫn giận hắn trộm mất cải trắng của mẹ chứ?
Đừng nha. Hắn cũng là heo nhà thôi, hệ tiêu hóa không chịu nổi đâu.
Nếu Tinh Tinh biết đứa con trai này của mình áp dụng biện pháp so sánh linh tinh như vậy thì có lẽ cô sẽ muốn đóng gói hắn đưa về trường học.
Học sinh tiểu học còn học văn tốt hơn hắn.
"Bố ơi." Một giọng nói trẻ con vang lên rất nhỏ.
Tinh Tinh và mọi người đồng thời quay đầu lại và thấy một cậu bé rất giống Phó Hành đang rụt rè đứng ở cửa gara, đôi mắt to tròn đen láy nhìn bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!