Edit by MaiAnh
Beta by DiiHy
Số từ: 2529
-----------------o0o---------------
"Tiểu Ninh là Tiểu Ninh nào, Tinh Tinh có thể viết ra không?"
Niên Cao gãi gãi đầu, vẻ mặt mê man.
Đứa nhỏ choai choai kiến thức tích lũy chưa đủ, lại thêm giọng nói còn đậm âm sữa của Tinh Tinh, có từ còn phát âm không chuẩn, nên mọi người đều nghe không hiểu.
"Chính là Tiểu Tiểu... Tiểu Ninh... Ninh, em không biết viết, chỉ biết chữ kia đọc là Ninh."
Khả năng nhận biết mặt chữ của Tinh Tinh là được ba mẹ mời gia sư về dạy, nhưng chỉ dừng ở việc nhận biết được mặt chữ mà thôi.
Bé chỉ đọc mà không viết chữ, với lại bé cũng không thể đọc được chữ quá phức tạp.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Mấy đứa nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Niên Cao nhanh trí nghĩ ra biện pháp giải quyết: "Chúng ta viết ghép vần."
Cậu bé xé một tấm bìa cứng, dùng ống tay áo lau sạch bụi bặm bên trên, sau đó nhặt một viên gạch vỡ màu đỏ trên đất, viết lên tấm bìa.
'Số 338, Tiểu Ninh?'
Từng nét chữ cứng rắn màu đỏ cam của viên gạch theo lực tỳ của Niên Cao mà hiện lên trên tấm bìa.
Thời gian cấp bách, cậu viết xong liền đưa cho người khác biết chữ để viết, cả đám cùng hỗ trợ nhau, dựa vào bản mẫu mà làm ra mấy chục tấm bìa cứng ghi địa chỉ.
Cố gắng để mỗi đứa trẻ đều có thể mang một tấm bìa cứng trên người.
Đặc biệt đối với đứa bé còn quá nhỏ như Tinh Tinh và không được nhạy bén cho lắm, nhất định phải mang theo một tấm bìa trên người, đồng thời cũng phải nhớ một câu.
"Sau khi mọi người chạy ra ngoài, nếu nhìn thấy người lớn, liền giơ cái bảng này lên nói cho họ: 'Nơi này có bọn buôn người'. "
Niên Cao nghiêm túc giơ tấm bìa cứng lên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ừ, đã biết."
Tinh Tinh cùng những người khác đều giữ chặt tấm bìa trong bàn tay, khuôn mặt nhỏ cũng căng thẳng, gật đầu thật mạnh.
"Được rồi, bây giờ mọi người ăn cơm đi, chờ một lát nữa, bọn buôn người ngủ hết, chúng ta sẽ cùng nhau chạy trốn."
Lúc ăn cơm tối, cả đám vụng trộm để dành lại một nửa số đồ ăn bọn buôn người đem đến, lúc này mới dám ăn cho no bụng...
Trong tay Tinh Tinh có nhiều đồ ăn nhất.
Không phải vì cô bé ăn ít, mà vì bọn buôn người thấy cô bé 'hôn mê' lâu, nên lo lắng Tinh Tinh tuổi còn nhỏ, thân thể không tốt, không chịu nổi điều kiện khắc nghiệt, nên đã cho thêm một túi bánh mì.
Nấy đây cũng đủ cho Tinh Tinh ăn no rồi.
Còn những người khác chỉ có một bình nước nhỏ cùng nửa cái bánh mì.
Tinh Tinh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Niên Cao, lấy ra một túi bánh mì còn nguyên vẹn của mình đưa cho cậu một nửa: "Anh Niên Cao, cho anh này."
"Tinh Tinh ăn đi, anh không đói bụng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!