Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Tầm ngủ thật lâu.
Nàng giãy giụa trong giấc mơ chém giết không ngừng, biết mình đang nằm mộng nhưng không cách gì tỉnh lại. Mãi đến khi có người ôm nàng vào lòng, gắt gao siết chặt tay nàng, lúc này nàng mới có thể giải thoát khỏi cơn ác mộng, chìm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh lại trời đã chạng vạng, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua rèm cửa được kéo lên chiếu vào đầu giường. Bỗng nhiên nàng không biết mình ở nơi nào, ngơ ngẩn thật lâu mới nhớ được mình đang ở doanh trại Bắc Cảnh Quân ở phía nam sông Nguyên Thương.
Những hình ảnh chém giết giữa trời đất u ám như nước chảy tràn vào trong đầu, Thẩm Tầm lập tức ngồi dậy, cầm lấy áo ngoài bên giường mặc vào, xỏ giày chạy ra ngoài lều.
Vừa đến mành trướng thì bị người cản lại.
"Đi đâu thế?" Tạ Cẩn mặc một thân áo đen vén mành tiến vào, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, dùng một cánh tay chặn nàng lại, tiến lên vài bước đẩy nàng về phía sau.
Thẩm Tầm vội la lên: "Để ta ra ngoài, ta vẫn chưa biết quân tình và kết quả cuộc chiến thế nào!"
Sau mấy lần bị nàng công kích, cánh tay ngăn cản nàng vẫn bất động, Tạ Cẩn thở dài: "Nàng mệt đến độ kiệt sức, lần đầu tiên chiến đấu xong bèn té xỉu trên chiến trường phải không? Thời điểm nàng từ trên ngựa lăn xuống, mọi người đều hoảng sợ, cũng may ta đỡ được nàng."
Chàng ta bế ngang nàng lên, đi vài bước thả nàng xuống giường: "Muốn biết chuyện gì để ta báo cáo cho nàng là được. Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói."
Tạ Cẩn đi ra ngoài lều nhận lấy cơm canh do Từ Thông đưa tới, gắp mấy đũa đồ ăn vào chén cơm rồi trực tiếp cầm chén đưa cho nàng.
"Ta ngủ bao lâu?" Thẩm Tầm vừa ăn vừa hỏi.
"Cũng không tính thật lâu, hôm qua hồi doanh cho tới bây giờ, một ngày một đêm mà thôi." Tạ Cẩn khẽ cười.
"Lâu như vậy?" Thẩm Tầm ngừng đũa một chút, "Vết thương trên người ta là chàng băng bó?"
Tạ Cẩn lắc đầu, "Từ Thông băng bó cho nàng, quân y cũng đến xem qua, may mắn không bị thương nặng."
Nàng nhanh chóng và xong chén cơm, đặt chén không lên bàn rồi nhìn Tạ Cẩn: "Chàng nói đi, tình huống như thế nào?"
Tạ Cẩn nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, nhẹ giọng nói: "Tình huống coi như còn khá, thương vong của Bắc Cảnh Quân ít hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó của mọi người... Hơn hai vạn binh sĩ tử trận, hơn một vạn tám trăm ngàn bị thương nặng hoặc nhẹ. Đội chủ lực của Bắc Cảnh Quân vẫn còn đó, các tướng lãnh cũng không sao, chỉ có Tống Hành trúng một đao trên lưng, phỏng chừng phải nằm bò mấy tháng.
Các tướng lãnh khác bị chút vết thương nhẹ, coi như không đáng kể."
"Quân sư thế nào?"
"Quân sư vẫn luôn chỉ huy ở trung tâm quân trận," Tạ Cẩn cười nói: "Không bị thương, lúc này đang vội vàng cùng Lại mục kiểm tra quân số --
-- Lần này dùng trận Hoa Mai đã khắc chế được chín vạn kỵ binh tinh nhuệ của Phàn quân, Thẩm Tướng quân, ngài là người có công cao nhất."
Thẩm Tầm chỉ cúi đầu không nói.
Tạ Cẩn rót một chén trà nhỏ cho nàng, "Tùng Châu Quân và Trần Châu Quân cũng không bị thương vong nặng nề. Bọn họ ngăn cản quân Tây Lương hơn hai canh giờ rồi rút lui. Quân Tây Lương biết được chín vạn tinh kỵ Phàn quân chiến bại bèn lui về thành Nguyên Châu. Hiện giờ Tạ Nghi và Tiết An suất quân vây thành, phỏng chừng phải tốn ít nhất mười ngày nửa tháng."
"Cơ hội của quân Tây Phàn đã mất," Vẻ mặt Tạ Cẩn sáng bừng lên, "Phàn Vương và mấy vạn Phàn quân ở Vân Châu cũng bị bao vây. Thể theo ý Hoàng Thượng, hiện giờ các tuyến phòng thủ của Tây cảnh và Bắc cảnh phải nhanh chóng được tái lập --
-- Tây cảnh hoặc Bắc cảnh, nàng chọn đi nơi nào?"
Thẩm Tầm nhìn chàng ta, "Nghĩa là sao?"
"Tây cảnh Bắc cảnh phải được dựng lên từ đống phế tích. Âm Sí Quân đã giao cho Cố Trường Tư, ta và nàng nên về lại Tây Bắc. Trận chiến này tuy cục diện thắng thua đã định, nhưng phòng tuyến biên cảnh không thể lơi lỏng một khắc nào. Ngoài ra, chúng ta còn phải trợ giúp các bá tánh trùng kiến gia viên -- --"
"A Tầm," Anh đón ánh mắt nàng, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, "Ta nghe kể về vụ nàng giao ra ấn soái trước khi Bắc Cảnh Quân xuất chiến, hiện giờ toàn bộ Bắc Cảnh Quân đều nguyện thề sống chết theo nàng, nếu nàng chọn Bắc cảnh thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều..."
Thẩm Tầm vòng tay ôm đầu gối suy tư một lát rồi ngẩng đầu nói: "Ta muốn trở về Ký Vân Quan."
Trong lòng Tạ Cẩn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng gật đầu, "Được, chỉ là trọng chỉnh Tây cảnh cần phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực, nàng hãy dẫn theo một bộ phận Bắc Cảnh Quân qua đó trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!