Chương 39: Đàn Hương Tàn (1)

Edited by Bà Còm in Wattpad

3

Công chúa Hoa Anh quan sát Thẩm Tầm: "Sao, cảm giác tân hôn thế nào?"

"Chả thế nào gì cả," Thẩm Tầm nhún vai, "Cũng vậy thôi."

Công chúa Hoa Anh bật cười, "Sao lại 'cũng vậy thôi'? Rốt cuộc 'cũng vậy' loại nào?"

Thẩm Tầm nghiêng đầu liếc cô nàng một cái: "Tỷ hỏi thăm nhiều vậy làm gì?"

"Ta chỉ nghĩ muội độc thân bao nhiêu năm, thật vất vả mới thành hôn, quan tâm muội chút thôi." Công chúa Hoa Anh lười biếng duỗi cánh tay, mặt trái xoan má hây hây, đôi mắt đào hoa như sương như khói lúng liếng: "Ta nói muội nè, ngày mai săn thú muội nhất định phải thắng đấy nhé! Ta chuẩn bị một phần thưởng độc đáo..."

"Là cái gì?" Thẩm Tầm cảnh giác hỏi.

Công chúa Hoa Anh trả lời một cách thần bí: "Muốn biết thì hãy thắng đi! Phần thưởng sẽ không công bố cho đến sau tiệc tối mới đưa tận tay muội, tóm lại nhất định thích hợp với muội."

Thẩm Tầm chẳng cảm thấy hứng thú chút nào: "Quân vụ bận rộn, ta thật không muốn tham dự tiệc tối, đâu có gì ngoài uống rượu? Uống rượu nhiều cũng không thú vị."

"Sao không thú vị?" Công chúa Hoa Anh nguýt: "Rượu tốt đấy chứ, có đôi khi chỉ cần vài ngụm là lá gan cũng lớn hơn, hưng phấn cũng tăng, muốn làm gì thì làm không cần kiêng kỵ. Cảm giác đó mới thật tuyệt diệu."

2

Thẩm Tầm không nói chỉ cười cười.

Công chúa Hoa Anh thực sốt sắng thò người qua, dùng khuỷu tay huých huých Thẩm Tầm: "Trời ơi, hiện tại người ta đã thuộc về muội, muội tiết lộ một chút xem nào, Tạ tướng quân thế nào? Có được không?"

Thẩm Tầm lườm cô nàng một cái: "Hay thật, hóa ra là muốn nghe chuyện này

-- không nói cho tỷ."

"Muội không nói ta cũng biết." Công chúa Hoa Anh đứng dậy, cười ranh mãnh: "Tạ tướng quân đẹp trai vô cùng, dáng người khỏi chê, nhưng tính tình thì nghiêm trang cổ hủ không hề gợn sóng, làm sao biết cách chiều muội? Không gạt muội, phần thưởng lần này là chuẩn bị riêng cho muội đấy, bảo đảm khiến muội suốt đời khó quên."

Thẩm Tầm thổi thổi tóc mái trên trán, cố làm ra vẻ miễn cưỡng: "Được rồi, tỷ đã tốt bụng như vậy thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."

Công chúa Hoa Anh hớn hở: "Vậy mới đúng chứ! Nè, muội nói coi, chi bằng đêm nay kêu bọn thị vệ đi bắt nhiều con mồi hơn, ngày mai xem con đường tẩu thoát nào tốt thì thả ra, miễn cho mọi người săn mất hứng."

"Ý kiến hay." Thẩm Tầm cười.

Đang nói chuyện thì xe ngựa giảm tốc độ, Thẩm Tầm vén mành nhìn ra, chỉ thấy xe ngựa từ từ quẹo vào một khúc cua gấp, một vùng đất bằng phẳng dần dần hiện ra giữa những dãy núi vờn quanh. Lúc này ánh nắng cuối ngày màu đồng bao phủ đỉnh núi, hoàng hôn buông xuống mây vờn thung lũng, thực sự là một phong cảnh độc đáo bao la hùng vĩ.

Xe ngựa tăng tốc, chạy thẳng về hướng hành cung cuối sơn cốc.

Bên ngoài hành cung đã sớm có rất nhiều cung nhân đứng nghênh đón, Công chúa Hoa Anh cùng Thẩm Tầm xuống xe, đích thân đưa nàng vào một nhã uyển, cười nói: "Đêm nay khách sẽ lục tục kéo tới, ta không tiếp muội. Hãy sớm nghỉ ngơi chuẩn bị tốt tinh thần ngày mai chơi cho đã!"

Thẩm Tầm đưa Công chúa ra ngoài, đóng cửa chính rồi phân phó Chu Trầm: "Kiểm tra gian nhà này thật cẩn thận."

Chu Trầm không đợi nàng nói đã sớm hành động, hai người tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, ngay cả hộp hương cũng lôi từng khối ra ngửi.

Chu Trầm lấy hai túi nước từ tay nải: "Hai ngày này Tướng quân hãy chịu khó một chút, chỉ uống nước chúng ta mang theo, ăn tạm lương khô thôi. Thuốc giải rượu giải độc em có mang theo, chỉ sợ gặp phải thứ chưa từng thấy qua."

Thẩm Tầm tán thưởng: "Em càng ngày càng cẩn thận."

Chu Trầm thở dài: "Bọn họ muốn tìm cách gì đó để tính kế Tướng quân, trong lòng chúng ta đại khái cũng đã đoán được, khổ nỗi lại không thể không tới."

Thẩm Tầm nói: "Không sao đâu, ta cẩn thận chút là được

-- Buổi tối em tìm một cơ hội, đi hỏi thị nữ mặt tròn tròn khóe miệng có nốt ruồi duyên, xem có thể nghe được Công chúa chuẩn bị phần thưởng là gì hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!