Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Cẩn trở lại Tùng Uyên tiểu trúc, Thẩm Tầm quả nhiên theo lời chờ trong phòng.
Khi nàng đến gần chào đón, Tạ Cẩn hơi lui về phía sau vài bước, áy náy nói: "Để ta đi tắm rửa trước đã."
Thẩm Tầm cũng ngửi được mùi son phấn nồng nặc trên người anh chàng, trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn cười cười trêu ghẹo: "Tạ tướng quân gấp vậy làm gì? Gội rửa chứng cứ phạm tội thì sẽ thành một thân trong sạch?"
Tạ Cẩn nhìn nàng: "Ta không làm gì cả, nàng biết Tuyên Dương Vương mà, chưa tính đến thị nữ trong phủ, ngay cả chính anh ta cũng ám đầy mùi son phấn trên người hàng năm không tan."
Thẩm Tầm cười liếc chàng ta một cái: "Anh dám bịa đặt Tuyên Dương Vương không tốt, ngày mai tôi đi cáo trạng
-- Thành thật khai ra, hôm nay ca nữ trong vương phủ có đẹp hay không, vũ cơ có quyến rũ hay không?"
Tạ Cẩn thấy bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý của nàng, vừa tháo nút thắt trên áo ngoài vừa cố ý khen: "Tất nhiên là đẹp tuyệt."
Nụ cười trên mặt Thẩm Tầm thu lại ngay, hung hăng lườm chàng ta một cái, làm bộ tiến lên muốn véo: "Giỏi nhá, anh thật đúng là dám nhìn dám ngắm hả? Tôi hỏi anh, anh có để cho mỹ nhân sà vào lòng hay không?"
"Đương nhiên không có." Tạ Cẩn cười thầm, chộp bàn tay đang tấn công mình: "Nàng không vui à?"
Giọng Thẩm Tầm chua lè: "Tôi vui chứ, có gì mà không vui đây? Tôi nói cho anh biết, nếu còn có lần sau, tôi sẽ --"
Tạ Cẩn hỏi: "Sẽ thế nào?"
"Sẽ dùng quân
-- à không, dùng gia pháp xử trí! Trong quân tôi làm chủ không được, chẳng lẽ trong nhà cũng không?" Thẩm Tầm nửa thật nửa đùa đe dọa, đẩy anh chàng một cái: "Mau tắm đi, khó ngửi chết được."
Tia cười trên khóe môi Tạ Cẩn rốt cuộc giấu không được, vui vẻ đi nhanh vào tịnh thất. Sau khi tắm gội thay đổi y phục, ra tới thì thấy Thẩm Tầm đang ngồi trước bàn ở gian ngoài cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó.
Tạ Cẩn tiến lên nhìn xem, thấy nàng viết một chuỗi tên người, dưới vài cái tên còn có rất nhiều chấm mực, không khỏi thắc mắc: "Nàng đang viết gì thế?"
Thẩm Tầm liếc anh một cái, dùng bút bôi đen tên mấy người kia: "Không làm gì cả, chỉ chơi trò đoán người."
Tạ Cẩn cười: "Đoán là ai trộm công văn của Binh Bộ?"
"Anh cảm thấy có thể là ai?" Thẩm Tầm gác bút, quay người về phía Tạ Cẩn: "Đừng nói anh không thầm nghĩ tới."
"Ta có nghĩ tới, nhưng thật sự không có đầu mối. Ai muốn trộm bản đồ bố phòng của Ký Vân Quan đưa cho Tây Lương đang muốn nhân cơ hội thâu tóm binh quyền của Tây Cảnh Quân vào tay?" Tạ Cẩn nhấc chụp đèn lên, cầm tờ giấy kề vào ngọn nến thiêu hủy, chậc lưỡi thở dài: "Người đó là ai thật khó đoán, ta chỉ biết không phải là mình."
Thẩm Tầm chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đỡ cằm trầm ngâm nói: "Võ Quốc công, Tuyên Bình Hầu, Trường Khánh Hầu đều có khả năng... Còn phần Tuyên Dương Vương..."
Nàng liếc Tạ Cẩn một cái, Tạ Cẩn lắc đầu: "Võ Quốc công tạm thời không cần đề cập tới, vị này thật ra vẫn luôn mơ ước quyền quản hạt Tây Cảnh Quân nên không dâng cho Tây Lương; Tuyên Bình Hầu đang nắm giữ mười sáu vạn trọng binh trong kinh đô và vùng lân cận, ta cảm thấy khả năng không lớn; Tuyên Dương Vương ta khó mà nói, cho dù ta bảo đảm thay anh ấy thì nàng cũng không tin; Trường Khánh Hầu có thể bài trừ được rồi, sau khi không còn cấm biển, hải tặc và giặc Oa hung hăng ngang ngược, hai cha con họ trấn thủ phía Nam đến mức sứt đầu mẻ trán, không có lòng cũng chẳng có sức tới làm việc này."
6
"Biết đâu ông ta muốn vứt bỏ phía Nam thay đổi vị trí?" Thẩm Tầm cười: "Trên giấy tôi có viết Thái Hậu và Thẩm Uyên, vì sao anh không bài trừ họ?"
Tạ Cẩn xoay người đi về phía bàn trà, cầm chung trà rồi lại đây ngồi, cũng cười cười: "Đang muốn nói đây --
-- Thẩm Uyên chưởng quản Tây Cảnh Quân, bản đồ bố phòng đã ở trong tay hắn, cho dù hắn muốn thông đồng với địch cũng không đáng đi trộm ở Binh Bộ; Thái Hậu nương nương cũng không có lý do gì để làm ra loại sự tình này, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?"
Tạ Cẩn nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói: "Trừ khi trong hai người kia có một người muốn mượn chuyện này để câu ra một ai đó, hoặc là vài người nào đó."
Thẩm Tầm không nói chỉ khẽ thở dài, vẻ mặt hơi ảo não. Thật ra nàng cũng đã nghĩ tới chiều hướng này, rất có thể chính mình nóng vội để trúng bẫy rập, nhưng nếu lỡ không phải thì sao?
Nàng chìm vào trầm tư, hồi lâu chợt nghe nến trên giá nổ "tách" một tiếng, nàng nhíu mày ngẩng đầu mới phát hiện Tạ Cẩn ngồi đối diện vẫn luôn quan sát nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!