Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
"Buông, buông tay." Tống Thi đau đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô ta không ngờ Nhan Khê nhìn yếu đuối nhưng lực tay lại mạnh như vậy, cổ tay giống như kìm sắt kẹp chặt, đau thấu xương.
"Tống tiểu thư, xã hội phong kiến đã sớm diệt vong, cho dù cô có quyền có thế cũng không thể tùy tiện động thủ đánh người, ai mà không có mẹ ba sinh, Tống gia các người một lời không hợp liền có thói quen động tay động chân, chẳng lẽ do tổ tiên truyền sao?" Nhan Khê buông tay Tống Thi ra, chỉ chỉ vào camera cách đó không xa: "Tôi khuyên Tống tiểu thư nên kiềm chế xúc động của mình một chút, bằng không tôi phòng vệ chính đáng cũng không phạm pháp."
Tống Thi xoa xoa cổ tay lui về phía sau một bước, quay đầu lại nhìn mấy người bạn tốt phía sau, những người được gọi là bạn thân đều dậm chân tại chỗ, không dám đi tìm Nhan Khê gây khó dễ. Cô ta cười lạnh một tiếng, cô ta biết những người này đang cố kỵ cái gì, bọn họ là đang cố kỵ thế lực Nguyên gia. Anh em bạn tốt cái gì, bây giờ thấy cô ta mất đi quyền thừa kế Tống gia, nghĩa khí giống như sương buổi sáng, bốc hơi không dấu vết.
Hít sâu một hơi, Tống Thi hung hăng trừng mắt nhìn đám bạn hồ bằng cẩu hữu một cái, quay đầu nói với Nhan Khê: "Nhan Khê, anh trai tôi nói, lúc anh ấy gặp tai nạn, cảnh sát phát hiện trong xe có máy nghe lén mini không dây, có phải cô đã làm không?"
"Tống tiểu thư, hắn ta đột nhiên phái bảo tiêu bắt cóc tôi lên xe, tôi không phải thần tiên biết đoán tương lai, làm sao biết hắn sẽ đột nhiên làm ra loại chuyện này?" Nhan Khê cảm thấy tình cảm của Tống Từ và em họ Tống Thi khẳng định rất tốt, dù sao chỉ số thông minh cũng sẽ có tiếng nói chung.
"Vậy có liên quan gì đến máy nghe lén kia?"
"Tôi không biết hắn đột nhiên đến bắt cóc tôi, làm sao tôi có thể chuẩn bị sẵn máy nghe để mang theo xe?" Nhan Khê thở dài, "Tống tiểu thư, tôi không có chút hứng thú nào với chuyện Tống gia các người, xin cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi."
Tống Thi nhất thời nghèo từ, cô ta nghẹn nửa ngày mới nói: "Cô và Tống Triều dã chủng kia không rõ ràng, ai biết lén lút có cái mánh khóe gì."
"Tống tiểu thư!" Ngữ khí nhan khê trở nên nghiêm túc, "Thiên kim quý tộc danh môn thế gia chính là hàm dưỡng như vậy?"
"Nhan tiểu thư, thật ngại quá, em họ không hiểu chuyện, gây thêm phiền toái cho cô." Tống Triều mang theo một vị trợ lý đi tới, hắn nhẹ nhàng nhìn Tống Thi một cái, "Mẹ đẻ em họ mất sớm, giáo dưỡng cũng kém một chút, tôi thay em ấy xin lỗi cô."
"Tống triều, anh câm miệng cho tôi!" Tống Thi thanh âm sắc bén nói, "Anh là một tạp chủng, có tư cách gì nói giáo dưỡng với tôi?"
Tống Triều không giận mà cười, hắn sải bước tiến lên, lúc tới gần Tống Thi, Tống Thi sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
"Anh muốn làm gì?"
"Nếu tôi là cô, sẽ học cách câm miệng." Tống Triều cười khẽ một tiếng, giọng nói dịu dàng như một người anh trai đôn hậu, "Việc Tống Từ bị tai nạn, tuy cảnh sát tạm kết luận là ngoài ý muốn, nhưng mà..." giọng hắn dừng lại, quay đầu nhìn Nhan Khê cách đó không xa, đem âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói với cô ta: "Vạn nhất xuất hiện chứng cứ mới gì, cũng không phải là không có khả năng."
"Ý anh là gì?" Tống Thi kinh hãi nhìn Tống Triều, "Anh muốn vu khống tôi? Tống Từ sẽ không tin anh đâu!"
"Cô có thể thử xem." Tống Triều nhếch khóe môi mỉm cười, "Bất kỳ kết quả nào, chỉ có thử qua mới biết."
Tống Thi lui về phía sau một bước, rũ mắt tránh ánh mắt Tống Triều: "Anh, anh không thể làm như vậy."
Tống Triều thấy bộ dáng khiếp đảm của cô ta, cười nhạo ra tiếng, bỗng nhiên tươi cười thu liễm: "Cô cho rằng hiện tại vẫn là hai mươi năm trước, các người nói cái gì chính là cái đó sao? Sau này làm người nên thành thật một chút, Tống gia hiện tại, cũng không có ai có thể làm chỗ dựa cho các người."
"Anh, anh..." Sắc mặt Tống Thi biến đổi vài lần, nghĩ đến Tống Từ hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện, mặt trắng bệch xoay người rời đi, ngay cả tâm tư khiêu khích Tống Triều cũng có hay không.
Híp mắt nhìn Tống Thi rời đi, Tống Triều xoay người đi tới trước mặt Nhan Khê, hai người liếc nhau một cái, Nhan Khê xoay người chuẩn bị rời đi, Tống Triều mở miệng gọi cô lại.
"Nhan Khê." Tống Triều cười, "Có thể đến quán cà phê bên cạnh ngồi một lát không?"
Nhan Khê không nói gì, bởi vì Tống Triều thỉnh thoảng có thói quen hãm hại người khác, hiện tại cô chỉ cần nhìn thấy hắn, sẽ bắt đầu phỏng đoán, vị này có phải lại nghĩ ra ý tưởng mới nào để hãm hại người hay không?
"Yên tâm, tôi cũng không có tâm tư khác." Tống Triều đặt hai tay ở phía sau, "Coi như là cựu sinh viên ôn chuyện, về sau..." Hắn thở ra một hơi, hơi thở làm vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ, "Về sau cũng không biết còn có cơ hội gặp lại, lại nói thêm mấy câu."
Nhìn thấy người đàn ông này đột nhiên lột bỏ nụ cười giả dối cùng nhã nhặn trước mặt mình, Nhan Khê có chút hoài nghi là mắt mình xảy ra vấn đề: "Tôi cho rằng hai chúng ta, dường như không có gì để nói."
"Xem như nể tình bức thư lúc trước, tôi sống hai mươi bảy năm, chỉ có một lần viết thư như vậy." Tống Triều thế nhưng cũng không thay đổi sắc mặt, hắn chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh, "Bên đó, không cần đi xa."
Nhan Khê nhìn quán cà phê cách đó mấy chục bước, nhìn thời gian: " Chỉ 20 phút."
"Được."
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattp. ad @SupLoViBacHa)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!