Chương 49: 🍍chương 48🍍

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Thực khách ở bàn bên cạnh có lẽ không quen sử dụng dao nĩa khi ăn, khi dao và đĩa va chạm với nhau, tạo ra tiếng động chói tai.

Tống Triều nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu trong tay, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo trên đó, khiến cho cảm xúc hưng phấn trong lòng hắn nhanh chóng biến mất: "À?" Âm thanh của hắn lười nhác khàn khàn, làm cho người ta nghe không ra hắn có cảm xúc gì.

Nhan Khê thấy phản ứng này của hắn, trong lòng càng thêm khẳng định, đối phương căn bản không thích cô. Nếu bạn thực sự thích một ai đó, bạn sẽ không thể không muốn chú ý nhiều hơn khi nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy. Dịu dàng có thể giả vờ, chu đáo có thể giả vờ, chỉ có sự chân thành là không thể giả vờ.

Cô không hiểu ý đồ của Tống Triều, thái độ của cô đối với Tống Triều không khách khí, đối phương cho dù có tâm muốn chơi đùa, đối mặt với thái độ xa cách này của cô, hẳn là cũng không còn hứng thú, vì sao còn phải hao tổn tâm tư? Trước kia Ngụy Hiểu Mạn nói cô không hiểu đàn ông, cô cười nhạt, hiện tại xem ra, cô thật sự không hiểu đàn ông.

Đàn ông luôn thích nói phụ nữ phức tạp và khó hiểu như thế nào, trên thực tế bản thân họ cũng vậy.

Lòng người như biển cả, không phân biệt giới tính.

Tống Triều cẩn thận quan sát nữ nhân trước mắt, làn da trắng nõn, mày liễu mắt hạnh, mũi thẳng, miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, có chút điềm đạm đáng thương lại vô tội, tóc được cắt thời thượng lại không khoa trương, làm nổi bật khuôn mặt của cô càng thêm nhỏ nhắn. Hai tay trắng nõn mảnh khảnh, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, tuy rằng không sơn móng tay, nhưng lại sơn một lớp bảo vệ móng, đây là một đôi tay bảo dưỡng cực tốt, thậm chí có thể gọi là mười ngón tay không dính dương xuân thủy.

Là một tiểu mỹ nữ tựa như tiểu bạch hoa, nhưng bên cạnh hắn có quá nhiều mỹ nữ, tướng mạo Nhan Khê không đủ khiến hắn cảm thán.

Hắn không rõ Nguyên Dịch sao lại coi trọng một nữ nhân không chút đặc biệt như vậy, bất quá nhớ tới những thói quen ăn nói cùng hành động năm đó của Nguyên Dịch, Tống Triều lại cảm thấy hắn có thể coi trọng nữ nhân như vậy, nói không chừng chính là nhìn trúng cô đáng thương dễ khi dễ.

Loại nữ nhân liếc mắt nhìn qua liền dễ khi dễ, có chút không phù hợp với Nguyên Dịch đi?

"Không nghĩ tới bức thư tình kia không thể đưa đến tay Nhan tiểu thư." Tống Triều mất mát cười, "Mấy năm nay tôi vẫn cho rằng Tống tiểu thư không thích tôi, mới từ chối lời tỏ tình của tôi, không nghĩ tới lại là hiểu lầm."

"Chờ một chút" Nhan Khê nghe Tống Triều lại muốn nhắc đến đề tài tình cảm, không lễ phép cắt ngang lời Tống Triều, "Tống tiên sinh, cho dù thư tình năm đó có đưa đến tay tôi, tôi cũng sẽ từ chối anh."

"Ồ?" Tống Triều cười cười, phong độ mười phần, "Tôi ở trong lòng Nhan tiểu thư, không có lực hấp dẫn như vậy?"

"Không" Nhan Khê lắc đầu, "Tôi chỉ là không có ý định yêu sớm, chín năm trước tôi chỉ mới 15 lăm tuổi, còn chưa trưởng thành."

Tống Triều:...

Hắn cho rằng Nhan Khê sẽ tìm một cách văn nhã dịu dàng từ chối hắn, không nghĩ tới lại nói ra những lời như vậy. Loại cảm giác giống như hắn vào một nhà hàng cao cấp, kết quả bên trong lại bán thịt dê nướng, đậu phụ thối, hoang đường đến mức khiến hắn có chút không cách nào phản ứng.

"Tống tiểu thư so với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn." Tống Triều cười cười, "Cô như vậy làm cho tôi càng thêm luyến tiếc từ bỏ theo đuổi."

"Tôi hiểu" Nhan Khê lau khóe miệng, "Bất quá cuộc đời của con người, dù sao cũng phải có một ít thứ cầu không được mới thú vị. Tống tiên sinh không ngại thử một chút loại cảm thụ này, coi như là cảm ngộ nhân sinh mới."

Tống Triều cười cười, từ chối cho ý kiến, tư thái của hắn giống như là đang bao dung một đứa nhỏ cố tình gây sự. Nhan Khê nghĩ, lời nói và phong độ của người đàn ông này, gần như phù hợp với của tất cả mẫu đàn ông lý tưởng hoàn mỹ trong lòng cô, đó là nếu đối phương không nhắc tới ba cô, nửa ép buộc mời cô đến dùng cơm.

Thay vì nói loại hành vi của Tống Triều gọi là có phong độ, không bằng nói ở trong mắt hắn, cô chỉ đáng để hắn dùng chút thủ đoạn này đối phó.

"Nghe nói bác Tống gần đây làm một dự án từ thiện ở vùng núi nghèo khó, còn được bộ phận liên quan khen ngợi?" Tống Triều ôn nhu nhìn Nhan Khê, "Một người bạn tôi quen biết rất cảm kích tấm lòng nhân nghĩa của bác Tống, trong tay bạn tôi có một dự án lớn quy hoạch khu Tây Thành, bác Tống nếu cảm thấy hứng thú, cũng có thể cùng nhau tham gia."

Hạng mục này vô cùng nổi tiếng, Nhan Khê nghe Tống Hải nhắc tới, nghe nói đoạn thời gian trước có bao nhiêu công ty tham gia đấu thầu, ngay cả Nguyên gia cũng có tham gia, nhưng cuối cùng trúng thầu lại là một công ty hạng hai nào đó. Lúc ấy ba cô còn nói, sau lưng công ty hạng hai này khẳng định có người thao túng, bằng không không có can đảm ăn dự án lớn như vậy.

Hiện tại nghe Tống Triều nhắc tới, cô có một suy đoán lớn mật, chẳng lẽ... Tống Triều là người chống lưng đằng sau?

Hạng mục này là một miếng mỡ thơm, rất nhiều người đều muốn ôm đùi, Tống Triều hiện tại không chút để ý đem chuyện này nói ra, có thể thấy được hết thảy đều nằm trong tay hắn, mới có lòng tin như vậy.

Viên đạn bọc đường này thật cảm động, nhưng ai biết được đằng sau lớp đường này là phân hay là độc?

"Dự án này quá lớn, nhà chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, chỉ sợ không có năng lực tham gia." Nhan Khê cười cười, "Cảm ơn ý tốt của Tống tiên sinh."

"Nhan tiểu thư không quản lý công ty, làm sao biết công ty lệnh tôn không có năng lực này, không bằng trở về thảo luận với lệnh tôn một chút?" Tống Triều không tin sẽ có thương nhân không để ý đến lợi ích lớn như vậy.

"Không cần, ba tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, ông ấy rất tôn trọng quyết định của tôi." Nhan Khê một tay chống má, ngữ khí có chút nhẹ nhàng, "Tống tiên sinh, tuy rằng tôi không hiểu vì sao anh cố ý tiếp cận tôi, nhưng đường đường là thiếu gia Tống gia, rõ ràng không thích một nữ nhân, cần gì phải làm bộ động tâm, đây không phải là ủy khuất chính mình sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!