Chương 3: 🍍chương 2🍍

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

___

.......

Nhìn con gái ăn hết hai bát cơm, Tống Hải vui vẻ nói: "Xem ra mấy năm nay tài nấu nướng của ba vẫn chưa giảm sút."

Nhan Khê buông đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa, Tống Hải vội vàng nói: "Tiểu công chúa, rửa bát cái gì, đừng làm bẩn tay, lên lầu chơi đi."

Ông đoạt lấy bát đũa trong tay Nhan Khê, vừa đi về phía phòng bếp, vừa lẩm bẩm con gái phải tinh quý nuôi dưỡng.

Nghe Tống Hải lẩm bẩm, Nhan Khê đi theo vào phòng bếp, nói chuyện gia đình với Tống Hải.

Tống Hải nói về công ty, bạn bè của mình, cuối cùng nói, "Con có muốn đến công ty làm quen với nghiệp vụ một chút hay không, sau này những thứ này đều là của con, dù sao cũng phải làm quen."

"Ba, ba còn trẻ lắm."

Nhan Khê cười, "Chờ ba bảy tám mươi tuổi, lại cân nhắc để con làm người kế thừa đi."

Bị con gái dỗ dành đến mặt mày hớn hở, Tống Hải đem chén rửa sạch lau khô bỏ vào tủ, nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của con gái, trong lòng nhất thời hào tình vạn trượng, con gái bộ dạng nhu nhu nhược nhược yếu đuối, ông làm ba, phải kiếm thêm chút gia nghiệp, mới có thể cho con gái nhiều thứ hơn.

Tống Hải không thể chờ đợi để cho con gái gặm già. Thấy Nhan Khê quả thật không có tâm tư đi công ty mình làm hoàng thái nữ, chỉ có thể tỏ vẻ mất mát, con gái muốn làm cái gì thì làm cái đó, ông làm ba rất sáng suốt, tuyệt đối sẽ không khoa tay múa chân.

Hai ba con đã không chung sống tốt trong nhiều năm, nhưng bầu không khí rất hạnh phúc. Sáng hôm sau, Nhan Khê ngủ đến chín giờ mới tỉnh, hai ba con cầm thẻ đến các trung tâm thương mại lớn, hào khí ngút trời.

Buổi chiều Tống Hải kiên trì muốn dẫn Nhan Khê đi mua trang sức, lý do là con gái của Tống Hải, tuyệt đối không thể ủy khuất mình chỉ vì cách ăn mặc.

Tống Hải một thân hàng hiệu, trên tay còn đeo đồng hồ kim cương, vừa vào cửa hàng trang sức, trên mặt phảng phất như tự động viết ba chữ "Xem tiền như rác", được nhân viên tư vấn nhiệt tình tiếp đãi.

"Nhan Nhan, nhìn trúng cái gì thì mua, đừng giúp ba tiết kiệm tiền."

Tống Hải nhận lấy một ngụm cà phê do quản lý mang tới, đặt ly cà phê sang một bên, chỉ vào một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh trên trang tuyên truyền nói: "Cái này nhìn rất đẹp, Nhan Nhan con thử xem."

Nhan Khê nhìn sợi dây chuyền kia, đặc điểm duy nhất chính là... Phát sáng.

Loại vòng cổ này, ngoại trừ những dịp đặc biệt, ai có thể đeo ra ngoài?

"Ba, con không thích cái này."

Đè xuống cái ví rục rịch của Tống Hải, Nhan Khê chọn một chiếc nhẫn thiết kế đơn giản khí phách, "Con thích cái này."

"Con thích liền mua."

Nhan Khê biết ba hận không thể đem tiếc nuối mấy năm nay không thể ở chung, tất cả bù lại, cho nên mặc dù cô có rất nhiều trang sức của mẹ để lại, nhưng vẫn thuận theo tâm ý của ba, tới nơi này chọn trang sức.

Nhưng loại phong cách vừa nhìn đã rất hào phóng, quả thật có chút khiêu chiến tính thẩm mỹ của cô.

"Ánh mắt tiểu thư thật tốt, đây là số lượng giới hạn mới được nhà thiết kế trưởng của công ty chúng tôi ra mắt trong tháng này, cả nước chỉ có ba cái." Quản lý khen ngón tay Nhan Khê xinh đẹp như thế nào, phù hợp với chiếc nhẫn này như thế nào, một bên bảo trợ lý lấy nhẫn cho Nhan Khê thử.

Lúc đầu cô ấy còn tưởng rằng đây là Sugar Daddy trong truyền thuyết, không nghĩ tới người ta là ba con ruột. Ước chừng là bởi vì vóc người hai người khác biệt quá lớn, làm cho người ta theo bản năng liền bài trừ quan hệ huyết thống của bọn họ, bất quá đến gần nhìn, khóe mắt và đuôi lông mày của hai người quả thật có vài phần tương tự, chỉ là người ba mặt quá mập, ngũ quan có chút biến tướng.

Đối với Tống Hải mà nói, khen Nhan Khê so với khen ông có hiệu quả hơn, cho nên cuối cùng ông lại đặt thêm một đôi bông tai cho Nhan Khê, nhân viên tư vấn quay đầu khen Nhan Khê là tiểu tiên nữ, lấp lánh mang theo hào quang.

Nhan Khê được khen đến mức mặt muốn phát sốt, quay đầu nhìn bên người cạnh, hy vọng vị tư vấn viên này không cần khen nữa.

"Nguyên tiên sinh, đây là vòng cổ ngài đặt, xin hỏi có chỗ nào không hài lòng không?" Người quản lý lấy ra một hộp gấm từ trong két sắt, hai tay nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Nguyên Dịch.

Nguyên Dịch mở hộp ra nhìn hai cái, khẽ gật đầu: "Không tồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!