Chương 15: 🍍chương 14🍍

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

___

...

Nhan Khê về đến nhà, thấy Tống Hải đang tiếp khách, quay đầu ném giày cao gót trong tay vào tủ giày: "Ba."

"Nhan Nhan đã trở về?" Tống Hải thấy Nhan Khê trở về, có chút ngoài ý muốn, "Hôm nay không phải con muốn tác nghiệp bên ngoài sao?"

"Công việc hoàn thành trước thời hạn, cho nên con trở về trước."

Nhan Khê không nói chuyện chân bị thương, thấy sắc mặt ba cô hình như không tốt lắm, cô nhìn nam nữ ngồi trên sô pha, thấy ba cô không giới thiệu thân phận của hai người này, liền xoay người vào phòng bếp làm một ly nước, lúc đặt lát chanh xuống ly, cô nghe được giọng nói của ba cô có chút không cao hứng.

"Cái gì gốc gác nhà họ Tống, nhà họ Tống không phải mỏ vàng mà muốn đào muốn chiếm, loại chuyện khiến con gái của tôi chịu uỷ khuất, tôi sẽ không đồng ý."

Nhan Khê dừng bước một chút, đôi nam nữ này là thân thích bên ba? Trong trí nhớ của cô, hầu như không thấy người thân bên ba, chỉ có ông bà qua đời năm đó, có một đống thân thích đến nhà xin tiền, lúc ấy mẹ cô để cô ở trong phòng, không cho cô đi ra ngoài.

Trong trí nhớ giọng nói những người đó đặc biệt lớn, lời mắng chửi cũng không dễ nghe.

"Chú ba, chú phát đạt cũng không thể ngay cả tổ tông cũng không nhận. Hơn nữa, chỉ là để cho Hiển Hoành đến nhà chú ở nhờ, bình thường để chú chiếu cố nhiều hơn, như thế nào lại để cho con gái chú chịu ủy khuất? Chú cũng đừng trách tôi nói lời khó nghe, nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, chú che chở nó như vậy, về sau còn không phải là người nhà người khác sao."

"Hiển Hoành đã gần hai mươi tuổi rồi, nhà chúng tôi lại không có người lớn nào khác, nếu như tôi đi công tác bên ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lại Nhan Nhan, cậu ta ở chỗ này không thích hợp." Tống Hải ngữ khí có chút nghiêm túc, "Anh trai, Hiển Hoành nhà các người là bảo bối, con gái nhà tôi cũng từ nhỏ được tôi cùng mẹ nó nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, lúc con bé học đại học, tôi cũng không để cho ai phải mỗi ngày chăm sóc nó.

Giáo dục con cái không thể giống như anh, sau này tự lập như thế nào đây? Cái gì mà nhà mình nhà người khác, các người lại nói thêm loại lời này, đừng trách người làm em này trở mặt."

"Chú nói đi nói lại, chính là ghét bỏ nhà chúng tôi nghèo chứ gì, so ra kém nhà các chú, ngay cả đứa con trai duy nhất của Tống gia chúng tôi cũng kém con gái của chú." Thanh âm bác gái Tống có chút sắc bén, "Con gái nhà chú có tinh quý đến đâu, hiện tại cũng không họ Tống, mà là họ Nhan với người mẹ của nó."

"Ai quy định con gái nhất định phải theo họ ba, chị dâu, Hiển Hoành họ Tống, không cùng họ với chị, chẳng lẽ nó không phải con chị sao?" Tống Hải lúc này trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm khắc, "Chị dâu, thời đại này, mọi người đã không chú ý đến những phong tục cũ này, con cái đều giống nhau, theo họ ai cũng giống nhau."

"Anh trai, chị dâu nếu như cảm thấy tôi xem thường các người, vậy về sau hai nhà chúng ta cũng không cần qua lại, miễn cho ủy khuất các người!" Tống Hải là một người tính tình quật cường, bình thường không dễ nổi nóng, nhưng con gái lại là điểm mấu chốt của ông.

Nếu bình thường bọn họ nói những lời như vậy, ông nhẫn nhịn sẽ cho qua, nhưng hôm nay Nhan Nhan cũng ở nhà, bọn họ còn nói như vậy, không phải làm cho Nhan Nhan khổ sở uy khuất sao. Là anh em, làm em trai có thể chịu đựng được sự vô lý của bọn họ, nhưng chuyện của thế hệ bọn họ, không nên lấy thế hệ sau ra nói chuyện.

Bác trai bác gái Tống gia không nghĩ tới thái độ Tống Hải đột nhiên trở nên ác liệt như vậy, mặt mũi không nhịn được, bác gái đứng lên nói: "Tôi chống mắt lên nhìn chú bảo vệ con gái, về sau có thể hưởng bao nhiêu phúc!"

Nói xong, hai vợ chồng cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

"Không cần hai bác nhọc lòng lo lắng." Nhan Khê từ trong phòng bếp đi ra, tựa tiếu phi tiếu gọi hai vợ chồng lại, "Cháu nhất định sẽ chăm sóc ba cháu thật tốt, để cho ông ấy vô ưu vô lự. Bất quá bác trai cùng bác gái có thời gian quan tâm đến những chuyện này của nhà cháu, không bằng về nhà chiếu cố con trai bảo bối của các người nhiều hơn."

"Miệng lưỡi sắc bén, học đại học cũng không làm được gì." Bác gái thấy Nhan Khê một tiểu bối cũng dám cãi nhau với bà ta, tức giận càng sâu, nếu là con của bà, sớm ăn một bạt tay lớn.

"Cháu học đại học không làm được gì, ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng vô ích." Nhan Khê cười đến mặt mày cong cong, "Ai bảo ba mẹ cháu nuông chiều cháu, có tốn nhiều tiền cũng để cháu học, xin bác gái thông cảm nhiều hơn."

Nói ba cô có tiền xem thường bọn họ, vậy cô liền cho bọn họ kiến thức, cái gì gọi là thái độ "Có mấy cái tiền dơ bẩn liền ghê gớm"

"Chú ba, chú giáo dục con cái như vậy sao?" Bác trai nhìn về phía Tống Hải.

Tống Hải cúi đầu không nói lời nào, làm bộ như không nghe thấy.

Tống lão đại bị thái độ của hai ba con tức giận đến mặt xanh mặt đen, mang theo vợ mình tức giận đùng đùng rời khỏi cửa Tống gia.

Nhan Khê quay đầu lại ngồi xuống bên cạnh Tống Hải, thấy cơn giận trên mặt Tống Hải còn chưa hết, gọt cho ông một trái cây: "Ba, ăn chút trái cây giải nhiệt đi."

"Lời bọn họ nói con đừng để ở trong lòng, ba sẽ không suy nghĩ giống như bọn họ." Tống Hải cẩn thận quan sát biểu tình của Nhan Khê, thấy cô cũng không vì lời nói của anh hai, chị dâu mà khổ sở, mới lắc đầu thở dài nói: "Con trai út nhà bác trai con thi đậu đại học Đế Đô, hôm nay đi báo nhập học, nói điều kiện ở trường không tốt, muốn ở nhà chúng ta."

Quê nhà Tống Hải không ở Đế Đô, mà là ở một vùng xa, mấy năm nay Tống Hải một mình dốc sức, bọn họ không giúp đỡ bất cứ việc gì, ngược lại lúc ông và vợ cũ ly hôn, ở quê còn nói chuyện lạnh lẽo.

Những lời này sớm đã bị người tốt truyền đến tai Tống Hải, chẳng qua ông không để ở trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!