Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
____
....
Nhan Khê không để ý đến Đại Hầu chửi bậy, cô quay đầu lại tìm đôi giày mình lúc nãy ném hắn, đặt lên chân mình.
Cô nhìn xung quanh, chiếc còn lại bị ném đi đâu rồi nhỉ?
Đại Hầu thấy người phụ nữ này căn bản không để ý tới hắn, vì thế càng thêm tức giận, còn muốn mắng người lại bị cảnh sát bắt lại. Hắn không dám chọc giận cảnh sát, để lộ một nụ cười lấy lòng. Thấy bộ dáng này của hắn, cảnh sát nhớ tới đứa nhỏ còn đang ở bệnh viện, suy dinh dưỡng nặng, trong lòng đều có chút tức giận.
"Đi vào." Cảnh sát đẩy Đại Hầu lên xe cảnh sát bắt đầu báo cáo với cấp trên, người đàn ông đã bắt được.
Thấy Đại Hầu đã bị cảnh sát mang đi, Nhan Khê vừa rồi tư thế oai hùng hiên ngang lấy tay chống thắt lưng thở dốc, đã lâu không vận động kịch liệt như vậy, thân thể có chút không thích ứng. Vừa rồi lúc cởi giày chạy trên mặt đất không cảm thấy gì, hiện tại mới cảm nhận lòng bàn chân nóng rực, không biết là bởi vì mặt đường quá nóng, hay là bị thứ gì đó làm trầy xước.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ hy sinh quả thật lớn, điều đáng mừng duy nhất là cặn bã bị bắt.
Khập khiễng đi đến dưới bóng râm, lòng bàn chân hình như càng đau hơn.
"Này" một đôi giày đế phẳng xuất hiện trước mặt cô, xương tay cầm giày rõ ràng, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, không đeo bất kỳ đồ trang sức nào. Nhan Khê chớp chớp mắt, nhìn Nguyên nhị thiếu gia đứng trước mặt mình, không nghĩ tới anh lại xuất hiện.
"Trước tiên đổi giày đi."Nguyên nhị thiếu thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, ném giày lên trước mặt, hai tay vòng trước ngực nói: "Nhiều đàn ông cùng cảnh sát ở đây như vậy, một người phụ nữ như cô lại đi thể hiện, hiện tại biết chân đau?"
Người này tới giúp đỡ, hay là đến quở trách cô đây?
Đàn ông các anh đảm đang, có thể làm được mọi việc, sao không đem chuyện sinh con giành lấy luôn đi, còn muốn phụ nữ các cô đến chịu tội? Nghĩ đến đối phương tốt xấu gì cũng đưa giày cho mình, Nhan Khê rất thức thời không muốn bay vào đánh nhau với Nguyên Dịch.
Cô cầm đôi giày cúi xuống thay vào, nhân tiện cầm đôi giày cao gót của mình lên, kích thước đôi giày có vẻ hơi rộng nhưng vẫn rất vừa vặn.
Thấy cô thành thành thật thật thay giày, Nguyên Dịch cảm thấy lúc người phụ nữ này không nói lời nào, rất hài lòng, "Giày cao gót này còn giữ lại làm gì?"
"Đôi giày này rất đắt tiền." Nhan Khê đi hai bước, đôi giày này rất mềm, chân cô dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng lòng bàn chân khi giẫm lên mặt đất vẫn đau, "Cám ơn anh."
Nguyên Dịch thấy cô chậm rì rì đi trở về tìm giày, đi bộ không được tự nhiên, liền đoán được chân cô khẳng định bị thương.
"Tiểu Nhan" Triệu Bằng dựa vào tường thở dốc, đưa tay chỉ chỉ một góc nào đó, tay chỉ về nơi có chiếc giày còn lại của Nhan Khê, "Rốt cuộc em ăn cái gì lớn lên vậy?"
Chạy như ngựa, đàn ông như hắn tự thẹn không bằng.
"Em ăn rau chân vịt lớn lên." Nhan Khê làm một tư thế thủy thủ lực điền, nâng cằm lên.
Triệu Bằng: ...
Tôi thật không hiểu cách nói đùa của giới trẻ bây giờ.
Nguyên Dịch đi theo phía sau Nhan Khê khóe miệng nhếch lên, thấy Nhan Khê quay đầu lại, lại đem khóe miệng nhếch lên đè trở về. Hắn tiến lên vài bước, hai tay đút vào túi quần, "Phía trước có một phòng khám đông y nhìn cũng không tồi, tôi dẫn cô đi khám chân."
Đi hai bước, thấy Nhan Khê vẫn đứng tại chỗ, "Mau đi theo."
"Tiểu Nhan," Triệu Bằng lo lắng nhìn Nhan Khê, "Đây là..."
"Một người bạn của em, anh Triệu, anh và tài xế mang tài liệu vừa quay về đài trước, lát nữa em sẽ trực tiếp về nhà." Nhan Khê thấy Nguyên Dịch còn đứng ở phía trước chờ cô, nói với Triệu Bằng, "Giúp em xin nghỉ phép với đài."
"Được", Triệu Bằng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện riêng của đồng nghiệp, người đàn ông này tuy rằng thoạt nhìn không dễ ở chung, nhưng nếu đối phương đã chủ động chuẩn bị giày đế bằng cho Tiểu Nhan, hai người hẳn là có chút giao tình, "Anh trở về nói với biên đạo Trần một tiếng."
"Cảm ơn, lần sau mời anh ăn cơm, chi phí làm hỏng micro, cứ trừ vào tiền lương của em." Nhan Khê bước chân mơ hồ đau đớn đi đến bên cạnh Nguyên Dịch, "Đi thôi."
Thấy bộ dáng đi lại khó khăn của cô, nội tâm Nguyên Dịch đang giãy dụa, rốt cuộc là giúp phụ nữ cầm giày đi qua, hay là trực tiếp cõng cô đến chỗ bác sĩ, hoặc là để cho cô chậm rì rì đi theo phía sau?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!