Chương 13: 🍍chương 12🍍

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

___

.....

Sau bữa ăn, Nhan Khê và đồng nghiệp càng thêm tự nhiên hơn, hơn nữa tiết mục cô dẫn chương trình được lãnh đạo cấp trên khen ngợi, cuối cùng trong đài cũng có chút động lực để làm chương trình tốt hơn.

Bình thường đài thường xuyên nhận được các cuộc điện thoại báo cáo tố giác của khán giả, có người chỉ gọi đến quấy rối, có người thật sự cung cấp một số tin tức. Nếu như là thông tin hữu dụng, đài sẽ thưởng cho người tố giác phí báo chí từ 100 đến 500 tệ, bất quá xét thấy rating cùng với kinh phí không cao lắm, cho tới bây giờ chưa từng có ai lấy được 500 đồng tiền thưởng kia.

Mấy ngày nay Nhan Khê cảm thấy nội dung chương trình không đủ bùng nổ, Trần Bội đề nghị với cô, nếu thật sự không có hạng mục tốt, chi bằng làm thêm một kỳ liên quan đến luật giao thông. Sau chương trình giao thông đầu tiên của Nhan Khê được phát sóng, đã nhận được không ít lời khen ngợi từ khán giả cũ.

"Em sẽ nghĩ lại." Nhan Khê lật qua sổ ghi chép nội dung tin tức tố giác của quần chúng, thấy bên trong có một tin nói, một đứa trẻ trong một tiểu khu bị cha mẹ nhốt trong nhà, thường xuyên bị đánh bỏ đói, hy vọng phóng viên đài truyền hình có thể vạch trần vấn đề này, giúp đứa nhỏ được giải cứu.

Cô ghi lại địa chỉ, nói với Trần Bội: "Chị Trần, em muốn đi xem nơi này, vạn nhất tin tức là thật, chúng ta cũng có thể cứu đứa nhỏ."

Bản thân Trần Bội cũng có con, sau khi đọc được nội dung tố giác, nổi lên vài phần trắc ẩn: "Chị thà rằng tin tức này là giả. Em đi đi, phải chú ý an toàn, loại cha mẹ không có trách nhiệm này, có lẽ sẽ không dễ nói chuyện."

Có một phóng viên tại quầy lễ tân báo về việc một nhà hàng sử dụng dầu ăn từ cóng, sau đó xe bị đập phá, người cũng bị lưu manh đánh một trận, ở trong bệnh viện hai ba tháng.

"Yên tâm đi, chị Trần, em đã luyện tán đả mấy năm đấy."

Nhan Khê vỗ vỗ cánh tay trắng nõn của mình, "Không sao đâu."

"Tuổi còn trẻ, nói cũng không biết xấu hổ." Trần Bội nhịn không được sờ sờ cánh tay Nhan Khê một cái, vừa mềm vừa mịn, vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ được nuông chiều lớn lên, trong nhà làm sao nỡ để cho cô đi luyện tán đả.

Sau khi hai người bàn bạc xong quy trình làm việc, Nhan Khê liền gọi Triệu Bằng cùng tài xế, chạy tới địa chỉ tiểu khu do người tố giác cung cấp.

Sau khi chạy tới tiểu khu, Nhan Khê phát hiện đây là tiểu khu cũ được xây dựng từ thế kỷ trước, tòa nhà bên cạnh cổng chỉ cao sáu tầng, tường phủ đầy dây leo xanh. Một số người già đang ngồi bên tảng đá trò chuyện, bọn trẻ con ở trong sân chạy tới chạy lui, tràn đầy sức sống.

"Chào ông." Nhan Khê đi về phía phòng bảo vệ, nói với ông lão gác cửa, "Cháu là phóng viên của đài Kênh 8 Đế Đô, cháu có thể hỏi ông một ít chuyện không?"

Trong khu phố cũ này, mối quan hệ giữa hàng xóm với nhau tương đối thân thiết, tin tức cũng nhiều.

Ông lão gác cửa nhìn Nhan Khê cẩn thận vài lần, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Tiết mục của cháu ông đã xem qua, ông và vợ con trong nhà đều rất thích xem tiết mục của cháu, chương trình trước nói đến người già neo đơn làm rất cảm động, vợ con nhà ông xem đều khóc."

Nhan Khê không ngờ mình lại có fan, tuy rằng vị fan này hơi lớn tuổi, nhưng có người thích tiết mục của mình, Nhan Khê vẫn có chút xúc động. Nguyên bản cô đến làm MC, là bởi vì tạm thời không tìm được công việc hứng thú, đến thu thập một chút kinh nghiệm làm việc. Nhưng nghe ông lão lải nhải nói thích tiết mục của cô rất nhiều, còn chương trình có bao nhiêu ý nghĩa tốt, trong lòng cô có loại cảm giác nói không nên lời.

Làm truyền thông đều biết, muốn đạt được danh lợi, vẫn phải làm chương trình mà người trẻ tuổi thích, bởi vì bọn họ mới là người tiêu dùng chủ lực, cũng là chủ lực của dư luận hiện nay, nhưng một số tiết mục lạnh nhạt vẫn phải có người làm.

Mỉm cười nói chuyện với ông lão, cuối cùng Nhan Khê nói rõ mục đích tới đây.

"Ông nói là căn nhà thứ 2 tầng 4?" Nhan Khê vừa nói xong, ông lão trông coi liền biết cô đang nói ai: "Ông lớn tuổi rồi, cũng chưa từng thấy cha mẹ như vậy, cha nghiện rượu cờ bạc, mẹ thì hai ba ngày không có ở nhà, về nhà liền đánh con. Đứa nhỏ gần bốn tuổi, cũng không đưa đi nhà trẻ, có khi người trong tiểu khu thấy đứa trẻ đói đến đáng thương, lén đưa đồ cho nó ăn, còn bị hai vợ chồng kia la mắng.

Lần trước bà Trương đưa mấy quả táo cho đứa nhỏ, bị người đàn ông kia chặn cửa mắng nửa tiếng đồng hồ, cháu nói xem trên đời này sao lại tồn tại loại người như vậy?"

"Không ai báo cảnh sát sao ạ?"

"Báo, sao lại không báo", ông lão trông coi bất đắc dĩ nói, "Đồng chí công an vừa đến, bọn họ liền nói các loại hứa hẹn, nhưng đứa nhỏ cùng lắm sống tốt được hai ngày, về sau lại bị đánh đập như cũ. Chỉ riêng tháng này, cảnh sát và nhân viên thành phố đã tới ba bốn chuyến."

Trong tiểu khu đều là người an phận sống qua ngày, nào dám đắc tội với lưu manh côn đồ, không ai dám quan tâm đứa nhỏ.

Tâm tình Nhan Khê có chút nặng nề, cô và Triệu Bằng đi tới cửa nhà đứa nhỏ, nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc đứt quãng của trẻ con, gõ cửa nửa ngày, bên trong không có ai trả lời.

Qua một thời gian dài, cũng không ai mở cửa, Nhan Khê suy nghĩ một chút, cất cao giọng: "Cậu bé, em có ổn không?"

Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, đứa trẻ vừa khóc vừa kêu đói, tiếng khóc so với trước càng lớn hơn, giống như Nhan Khê ngoài cửa chính là hy vọng của đứa bé.

"Anh Triệu, chúng ta báo cảnh sát đi." Nhan Khê nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng gấp gáp, trong lòng thập phần khó chịu, "Em sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!