Sau khi làm việc về thì trời cũng chập tối, nó và Thư líu ríu ra về , đi đến cổng thì thấy hai chiếc xe hơi đậu trước mặt... Chiếc xe có màu trắng sang trọng kia hạ cửa kính xuống, để lộ một gương mặt hoàn mĩ...
- Nhóc, tối rồi, hay hôm nay nhóc về nhà anh chơi đi! Chúng ta cùng ăn cơm!
- Tinh Anh thò đầu ra ngoài cửa vẫy vẫy tay nói.
- Ừm.. không, tôi...
- Dạ, cảm ơn anh, mày thiệt, tối nay em cũng chưa có mua đồ ăn nữa, vậy chúng em đi bằng gì vậy anh?
- Nó chưa kịp từ chối, Thư đã nhảy vô mà trả lời... Nó lườm Thư một cái nhưng Thư cố tình lơ đi...
- Lên xe, tụi anh trở về nè!
- Tinh Anh nhìn biểu hiện của nó với Thư, cười cười nói.
Nó chưa kịp ú ớ gì, Thư đã lôi nó một mạch vào trong xe...
- Hôm nay, nhóc nấu cho tụi anh ăn nha? Lâu rồi, anh chưa được ăn món nhóc nấu á
- Bảo tỏ vẻ đáng yêu, mỉm cười nói làm nó đỏ mặt gật đầu. Tinh Anh nhìn thấy vậy thì bĩu môi Bảo
"Hừ, lớn rồi, còn bày đặt..". Báo thì thấy khuôn mặt đỏ bừng rất đỗi đáng yêu của nó, tim không tự chủ, lỡ mấy nhịp.
Nhật đang lái xe cũng nhìn xuống, vẻ mặt khó coi....
Thư nhìn một cảnh này thì hiểu ra mình chỉ là người thừa thôi ạ... nhưng cô chưa thể đi được, nghe nói ở nhà của sáu anh này còn có một thành viên mới, là cô gái tên Vân gì gì đó... rất có thể sẽ gây khó dễ và hai con bạn thân của cô, cô phải đi để bảo vệ a..................
Chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự lớn, cực kì xa hoa, trang trọng. Nó có màu trắng, bên trong còn có một khu vườn lớn, mang phong cách của châu Âu... Đẹp thật, phải có rất nhiều tiền mới có thể sở hữu được căn biệt thự đẹp đến mức này....
Mọi người bước vào nhà, chưa kịp lên tiếng gì thì...
- Các anh về rồi, em nhớ các anh lắm nha!
- Vân chạy ra rồi đi đến ôm lấy từng người. Điều làm nó và Như cảm thấy khó chịu nhất là năm người: Nhật Bảo, Long, Thiên, Nam
- họ không hề có một chút phản ứng để mặc cho cô ta ôm. Nhưng khi cô ta đến chỗ Tinh Anh thì rất nhanh, anh né sang và ôm lấy nó.
Nó bất ngờ, suýt thì ngã, theo phản xạ, vòng tay ôm lại anh... Mấy người kia chỉ đứng nhìn, trong lòng có chút khó chịu... ( Hime
- ka: Vậy mà để ả kia ôm??)
- Tinh Anh, cháu là đang ôm ai??
- Bà Phương từ trong nhà đi ra cửa...
- Đơn giản thôi bà, cháu ôm người mà cháu thích, rất đỗi bình thường...
- Tinh Anh nhún nhún vai...
- Giờ không phải lúc để đùa, cháu sẽ làm cái Vân nó buồn đấy.
- Bà Phương nói..
- Ồ, cô ta buồn? Thì sao? Kệ cô ta chứ, cháu không quan tâm và cũng chẳng hề muốn quan tâm!
- anh nói rồi kéo nó vô trong nhà, mấy người kia cũng đi theo vào trong....
- Cháu đừng lo lắng gì hết, nó vẫn còn yêu cháu, thôi, bà cháu mình cũng vào nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!