Chương 17: Đi họp (p2)

Vừa bước vào nhà ma, tiếng lêu kinh dị và rung rợn phát ra làm nó sợ rúm người. Căn nhà này thật sự rất đáng sợ a. Cách bài trí giống một tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang âm âm u u. Lâu lâu có con dơi bay qua mặt nó nữa cơ. Họ bắt đầu đi sâu vào trong hơn…

-Á á á á…….

Tiếng kêu thất thanh ở đâu vang lên, nó nuốt nước bọt một cái. Hình như nó đã có một quyết định vô cùng vô cùng sai lầm thì phải a. Làm sao giờ, chỗ này đáng sợ quá đi mất!

-Ê ê, cho tôi đứng ở…giữa đi.. đi nha, được không?

-Nó ngập ngừng hỏi

Bảo và Long nhìn nó đăm chiêu một lúc rồi gật gật đầu. Nó vui mừng nhanh chóng chạy tọt vào giữa hai người. Haiz, cảm giác thật là an toàn a~

-Trong này thật chẳng có gì đặc biệt cả, nhà ma gì mà chẳng đáng sợ, nhàm chán! Anh đã bảo là không nên vào đây rồi mà nhóc không chịu nghe!

-Bảo hơi bực nói

-Hở? vậy lúc đầu anh bảo không muốn vào đây ý nói là nó nhàm chán hở?

-Nó ngơ ngác nhìn Bảo

-Ừm!

-Bảo gật đầu

Ôi mẹ ơi!

Nó thầm khóc ròng trong long, biết vậy thì nó đã không kêu hai người vào đây rồi. Huhu, định hại người mà hóa ra thành hại thân…. huhu

Trời ơi!

Nó muốn ra khỏi đây quá, nhưng mà nói thế nào đây? Nói là nó sợ thì…mất mặt lắm. Tại.. tại nó đòi vào đây mà. Giờ..

Hử? Hử?? Mặt nó bỗng tái mét, người cứng đờ. Từ từ cúi đầu xuống chân, nó nuốt một ngụm nước bọt…

-Á á á á….

-Nó thét chói tai. Vì sao ư? Vì dưới chân nó có một cánh tay dính đầy máu đang bám vào. Và…nó còn đang ôm chặt…Bảo.

Bảo và Long giật bắn mình sau tiếng thét cực kì to của nó. Nhưng sau khi thấy được tình hình hiện tại, Bảo thì khỏi phải nói. Vui vô cùng luôn a, ít ra anh biết trong lúc nó hoảng sợ, người nó ôm là anh không phải thằng Long kia!...

Long khó chịu nhìn hai người trước mặt.

Đúng lúc anh đang bực mình thì có một cánh tay dính đầy máu khác cũng bám vảo chân anh. Bực quá, anh trút giận lên cái tay đó…

-Oa.. thật là đáng sợ a…huhu

-Nó thút thít.

-Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi mà, yên tâm nào!

-Bảo nhẹ nhàng nói, xoa đầu nó.

Nó tự nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhớ ra là mình đang ôm Bảo, nó vội vàng luống cuống đẩy anh ra.

Thế là theo đà, nó ngã ngửa về phía sau..

"A…ông trời ơi, xuống cứu con…."

-nó thầm phù hộ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!