Đây mới là con người thật của cô ấy ư? Một kẻ sát nhân?
Con người thật của Laura quả thực quá đáng sợ.
- Cô... giết Linda? Kể cả khi hai người là chị em ruột thịt cùng chung dòng máu với nhau ư?? – Miệng nó run run, tim nó đập mạnh, lúc này thực khó có thể bình tĩnh.
- Ha ha... Chị em? Chị em thì sao? Con đàn bà ngu ngốc đó, lại đi quên mục đích ban đầu mà đi yêu thương sáu tên kia. Giết cũng đáng!
Laura cười một cách man rợ.
Cô nhìn thẳng vào mắt nó mà nhếch môi, cay nghiệt nói:
- Cô có biết tại sao cô lại bị nhốt ở thang máy không?
- Là... vì Linda. Nhưng, sau khi biết được con người thật của cô, có lẽ thì tôi nên suy nghĩ lại. – Nó thẳng thắn nhìn vào mắt Laura. Nó không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt cô ta, như thế chỉ càng làm cho cô ta cảm thấy thỏa mãn việc hại nó mà thôi.
Laura nhìn nó rồi cúi xuống xoa bàn tay thon gọn của mình, bàn tay này đã từng dính máu. Cô nói, giọng nhẹ nhàng mà như muốn đe dọa người khác:
- Tốt, nghĩ đúng đấy, Nhi của tôi.
Ha ha, là tôi, tôi đã bày ra cách cho chị ấy nhốt cô vào thang máy. Nhưng, thứ đần độn ấy, hành động chẳng có chút kĩ càng, lại để cho người khác phát hiện. Rốt cuộc cũng là tự cô ta chuốc lấy mà thôi.
- Tôi không ngờ cô lại là một người như thế.
Là tại tôi, tại tôi nhìn nhầm người... – Nó lắc đầu chán nản. Tự nhiên cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, vậy mà trước đây, lúc nào nó cũng khen Laura tốt bụng.
Laura đứng dậy, nghiêng nghiêng người một chút, từ phía trên nhìn xuống nó rồi cười một cách xem thường nó.
Cây cỏ xung quanh như động đậy, tiếng gió rít lên nghe lạnh xương sống. Cảnh vật hoang vu cùng tiếng dơi bay qua bay lại – nơi đây quả thực khiến người khác sợ hãi khôn cùng.
Trong tiếng gió, tiếng cười man rợ của Laura lại vang lên, nó rùng mình một cái. Lúc này, nó chỉ im lặng và ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ lại từ lúc mà nó bắt đầu chạm mặt Laura.
Xâu chuỗi hết các sự việc lại với nhau, nó mới giật mình bừng tỉnh, vội trừng mắt mà nói:
- Cô tiếp cận tôi là có kế hoạch? Tại sao cô lại biết tôi?
Laura đang nhìn đi đâu đó, nghe câu này của nó, từ từ quay mặt, nhếch môi nói:
- Hay cho câu hỏi này của cô. Tiếp cận cô, đúng là có kế hoạch sẵn. Còn biết cô, là do may mắn. Ha ha...
- May mắn?
May mắn gì? – Nó khó hiểu hỏi.
- Vốn dĩ, tôi chỉ điều tra và theo dõi Như, thế nào mà bỗng dưng cô lại xuất hiện. Việc cô xuất hiện đã làm xáo trộn nhiều thứ. Đầu tiên, cô có còn nhớ lần cô cùng Như, Thư gặp sáu người kia trên một con phố không? – Laura nhếch mày.
Gặp trên một con phố?
Cùng Như, Thư? À, nhớ rồi, lần đó là Như, Thư dẫn nó đi dạo phố một vòng khi nó mới trở lại Trái Đất, tình cờ gặp họ.
Nó chỉ gật nhẹ đầu rồi lại nhìn Laura chăm chú.
- Khi mấy người gặp nhau và nói chuyện, tôi và Linda ở ngay bên đường đối diện. Tôi nhận thấy rằng, ánh mắt của cả cô lẫn sáu người kia khi giao nhau có cái gì đó rất lạ. Hơn nữa, thân thế của thật sự rất kì bí nhé.
Và, việc bác Quốc bỗng dưng xuất hiện ở đó là điều tôi khá bất ngờ, ông ta thường rất ít khi đi ra ngoài, thường thì chỉ giải quyết công việc tại nhà. Vậy nên việc người khác gặp ông ta là rất khó.
Khi về, tôi đã điều tra, thời điểm mà bác Quốc xuất hiện ở đó cũng đồng thời là lúc diễn ra cuộc họp hết sức quan trọng với đối tác bên Mĩ. Câu hỏi đặt ra ở đây là: Tại sao ông ta lại phải xuất hiện? Cô có tư cách gì để ông ta phải bỏ việc để đến? Ánh mắt giữa các người mà nói là như thế nào?
- Cô rất thông minh. – Nó chỉ nói nhẹ mấy lời. Nhưng, Laura thật sự thông minh, việc mà có thể suy luận nhiều đến thế kia thì hẳn không đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!