Chương 36: (Vô Đề)

Long lao nhanh vào trong phòng tắm, lục tung mọi ngõ ngách trong phòng mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Nhi. Lật chiếc chăn mỏng mà Nhi đã đắp, thứ duy nhất mà Long nhìn thấy là chiếc vòng cổ hình báo trắng. Anh vội vàng chạy lại phòng Tinh Anh kế bên.

- Này mọi người, có ai thấy Nhi ở đâu không? – Anh thở hồng hộc vì mệt rồi ngước mặt lên hỏi.

- Em ấy ngủ ở phòng bên từ tối qua rồi mà. – Nam vừa ăn quả táo vừa nói.

- Ừ, đúng rồi, tôi đưa em ấy về phòng rồi đợi Nhi ngủ mới đi. – Thiên cũng ngó đầu ra nhìn Long mà trả lời.

Nhìn vẻ mặt của Long, Nhật bỏ cuốn sách đang đọc dang dở trên tay xuống ghế, lãnh đạm hỏi.

- Có chuyện gì sao? Không thấy Nhi ư? 

Long nhìn Nhật, chỉ bất lực gật đầu.

- Tại sao cậu không nghĩ đến trường hợp Nhi ra ngoài đi dạo? – Nhật lạnh nhạt tiếp tục hỏi.

- Không thể. Nhi lúc này thực rất kiệt sức. Sáng sớm, tớ còn thấy em ấy ở trong phòng, lúc ấy Nhi đã dậy, tớ thấy sắc mặt Nhi rất nhợt nhạt nên đỡ Nhi nằm xuống giường. Chính miệng Nhi đòi tớ nấu món canh gà cho em ấy ăn để hồi sức.

Tớ nấu xong và quay lại thì đã chẳng thấy Nhi đâu, thứ duy nhất tôi tìm thấy trong phòng của Nhi là chiếc vòng cổ hình báo trắng này. – Long chi tiết kể lại mọi thứ mà anh biết. Trong lúc này, anh có linh cảm rất tệ.

Bảo ngồi một bên, chăm chú nghe Long nói rồi liếc nhẹ qua chiếc vòng cổ mà Long đang cẩm. Đáy mắt anh bỗng xẹt qua một tia đầy nghi hoặc.

- Cậu đưa tớ chiếc vòng cổ kia một chút. – Bảo hướng Long lên tiếng.

Long đưa chiếc vòng cổ cho Bảo, trong lòng đầy tò mò. Phải chăng Bảo đã phát hiện ra điều gì rồi?

"Đây là vòng cổ của..."

**

- Anh Bảo, hôm nay sinh nhật em này! – Linda õng ẹo một bên, ngọt ngào kéo kéo tay Bảo.

- Sinh nhật em? Thì sao? – Bảo lãnh đạm trả lời.

Linda đang cười tủm tỉm, nghe Bảo lạnh nhạt như vậy, mặt cô chùng xuống.

- Anh chẳng lãng mạn tẹo nào ấy. Sinh nhật em, anh không tặng quà, thậm chí là không chúc mừng một lời luôn. Anh không coi trọng em!

- Em đã từng nghĩ thử xem vị trí của em trong anh nó như thế nào chưa? – Bảo nhếch môi.

- Thì... thì, không quá cao nhưng cũng được chút chút... – Linda miễn cưỡng nói, cô thật sự muốn biến Bảo là người của riêng cô.

- Muốn gì? – Bảo lạnh nhạt.

Nghe câu này, mắt Linda như rực sáng. Đây chính là cơ hội của cô.

- Em cũng chưa biết, hay chúng mình ra cửa tiệm đầu phố coi đồ đi.

Bảo gật nhẹ đầu, anh với lấy cái áo khoác bên cạnh rồi đứng dậy đi, Linda hí hửng chạy theo sau.

Kết quả, sau ba tiếng chọn đồ, Bảo tưởng chừng như đã ngủ được một giấc ngon lành thì cuối cùng, món quà sinh nhật của Linda đã xong xuôi.

- Anh Bảo này, chiếc vòng này đẹp quá anh nhỉ.

Em sẽ giữ nó thật kĩ, không thể để nó mất, em sẽ trân trọng nó như em trân trọng anh... ha ha

**

"Đây là vòng cổ của Linda. Cái vòng cổ mà cô ta hứa sẽ trân trọng, giờ đây lại xuất hiện ngay trước mặt anh ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!