Chương 17: Bữa ăn ngọt ngào (2)

- Nhi! Ê, Nhi! Nhi!

...

Giọng nói của ai đó.

Ai đó đang gọi nó, nhưng mắt nó nặng trĩu, chẳng buồn mở ra.

Cuối cùng, nó lờ mờ mở mắt và đập vào mặt nó là khuôn mặt phóng đại của Nam làm nó giật mình, tròn mắt bật dậy.

- Ối, anh... anh Nam, anh làm em giật mình.

- Khụ, anh chỉ là kêu em dậy thôi mà. Ngủ gì mà say thế? Đến nơi rồi đấy! – Nam xua tay cười cười.

Hóa ra nãy giờ nó ngủ. Ôi, ngủ lúc nào mà nó không biết ta?

Nó và Nam bước xuống xe, đứng trước một nhà hàng lớn.

- Ủa, nhà hàng này trông quen quen... A! Là nhà hàng của anh Long này! – Nó quay ra nhìn Nam.

- Ừ, hôm nay là nhà hàng anh ấy có sự kiện đặc biệt. Nhà hàng hôm nay sẽ chỉ làm bánh, ngoài ra không phục vụ bất cứ thứ gì khác. Vì vậy mà anh mới dẫn em đến, hôm nay sẽ có rất rất là nhiều các loại bánh ngon. Em thích ăn bánh chứ? – Nam gãi đầu cười.

- I love it. He he. – Nó nháy mắt, tung ra vào chữ tiếng Anh mà nó biết.

- Oh, ok. 

Nam hài lòng xoa đầu nó rồi kéo tay nó vào trong. Hôm nay anh đã phải chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi, nghe nói hiện tại anh Long đang phải đi công tác ở mấy thành phố khác, còn mấy người còn lại kia thì hôm nay phải tham gia một cuộc họp rất quan trọng với mấy cổ đông lớn.

Vậy là chỉ còn mình anh rảnh, và hiện tại cũng chỉ có mình anh với nó.

Nghĩ tới việc chỉ có mình anh với nó cùng thưởng thức một bữa ăn ngọt ngào ở đây mà không xuất hiện bóng đèn...

Ôi, hồi hộp quá!

- Anh Nam, mình ra chọn bánh đi? – Nó kéo kéo tay Nam làm anh bừng tỉnh.

- Ừm, được rồi, đi thôi nào. – Nam vui vẻ gật đầu.....

Hai người chọn xong hai đĩa bánh đầy liền hí hửng kéo nhau ra một chiếc bàn kế quầy bánh ngồi.

Nam cứ ngỡ bữa ăn ngọt ngào của anh với nó sẽ bắt đầu ngay bây giờ, nào ngờ...

- Ủa, Nam, Nhi, hai đứa cũng ở đây à?

Một giọng nói mà Nam ghét cay ghét đắng vang lên, tim Nam như vỡ tan, anh ngơ ngác hướng ánh mắt vô hồn nhìn về phía phát ra giọng nói.

- Anh Long!?

- Hửm, chú làm gì mà tỏ vẻ bất ngờ dữ thế? – Long nhìn Nam vẻ khó hiểu rồi quay ra cười với nó

- Chào Nhi.

- Vâng, chào anh. – Nó mỉm nhẹ.

Cảm xúc của Nam hiện giờ là không thể diễn tả nổi. Anh thật sự muốn cho người bắt cóc Nam đi đâu đó thật xa để đỡ phá hỏng chuyện tốt của anh. Bực mình thế nhỉ?

- Này, anh Long, đáng ra giờ này anh đang công tác ở thành phố khác chứ, sao anh lại có mặt ở đây? Kì quái. Anh trốn việc phải không? Này này, cấp trên mà như vậy là không được đâu. Thôi, anh mau đi làm tiếp đi.

Đấy. Nhi, em xem, ông chủ lớn của biết bao nhà hàng lớn mà như vậy thì sao coi được đúng không? Chẹp... – Nam cố gắng tìm cớ xua đuổi Long, nhân tiện cho nó thấy được bộ mặt lười biếng của Long.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!