Chương 14: Điều mong muốn

Tại một quán nước bình dân, có ba cô gái đang ngồi cạnh nhau tại một chiếc bàn nhựa nhỏ...

- Chị Như, em thấy hiện tại có vẻ rất không ổn rồi. Hình như, mọi người đang đặt nghi hoặc trên người em. – Nó vừa khuấy cốc nước chanh vừa ảo não nhìn Như.

- Sáu người kia hả? – Thư tròn mắt hỏi.

Nó gật gật đầu.

- Họ đã làm gì, hay đã nói gì với em rồi sao? – Như dừng tay, nhìn nó.

- Long đã hỏi em về cái tên Dương Ngọc Nhi, còn Nhật thì lúc nào cũng nhìn em chằm chằm mang ý dò xét... em nghĩ là họ đang nghi ngờ gì đó! – Nó chán nản cúi mặt.

Điều mà nó muốn hiện tại chính là một cuộc sống như bây giờ. Sống yên bình bên cạnh những người mình yêu thương ngày qua ngày.

Thế giới này có hàng tỷ người, nhưng trong một con số lớn đó lại chỉ có rất rất ít người trở thành người mà mình yêu thương, tin tưởng.

Điều này lại càng làm cho nó trân trọng họ hơn và nó không bao giờ muốn đánh mất bất cứ ai hết. Sống như hiện tại, không có được sáu người kia nhưng lại được ở cạnh họ mỗi ngày... như thế là cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Những chuyện trước kia, bất quá cũng chỉ còn là quá khứ chưa phai mờ và nó muốn để yên chúng trong quá khứ, lưu giữ chúng như lưu những kỉ niệm đau buồn mà nó không muốn nhớ lại và cũng không muốn chúng phá cái cuộc sống hiện tại của nó.

Nó không biết rằng: nếu như họ biết được nó là con nhỏ cận ngốc nghếch trước kia thì sẽ ra sao? Mọi chuyện rồi sẽ đi đâu về đâu? Nó sẽ phải đối mặt với họ như thế nào đây?

Nó quả thật không biết và cũng chẳng muốn suy nghĩ đến điều đó nữa, vì hiện tại, nó là Long Hỏa Ngọc Nhi – Công chúa của Thổ Thiên Long.

Nhưng nó biết rõ một điều: thân phận của nó cũng sẽ bị bại lộ, vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi.......

Như suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói với nó.

- Em vẫn còn yêu thương bọn họ sau những sự cố trước kia đúng không?

- Có lẽ thế... – Nó thở dài, nhẹ nói.

- Với thái độ như thế này của em thì chị chắc chắn em vẫn còn, không những thế còn sâu đậm hơn trước nữa. – Như khoanh tay.

Thư chỉ nhìn nó rồi đưa tay đặt nhẹ lên vai nó, nói.

- Nếu mà phải nói thật thì... sáu người kia, cũng rất tốt...

Nó chỉ gật đầu rồi lại thở nhẹ.

Reng...

Điện thoại Như vang lên.

- A lô. – Như nhấc máy.

- [....]

- Được rồi, em sẽ đến, anh đặt chỗ trước đi nhé! Em đến nhanh thôi. – Như cười nhẹ rồi tắt máy, cầm lấy túi xách bên cạnh, quay ra nhìn Thư và nó – Anh Kiệt rủ chị đi xem phim, chuyện thân phận của em thì hãy cứ để một thời gian xem sao đã, tốt nhất là thận trọng hơn hé!

Thôi, chị đi đây, tạm biệt hai đứa!

Thế, Như rảo bước đi ra ngoài.

Nó với Thư ở đằng sau, trề môi nhìn bóng dáng Như.

- Đi chơi với trai mà bỏ bọn mình bơ vơ như thế này đây. – Thư chẹp miệng.

- Thôi bà ơi, tác thành cho đôi uyên ương đó đi a, cơ mà cũng không nên trọng sắc mà như thế chứ. Ai da, thật tủi thân a~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!