...
Trời ơi, lúc nguy cấp thế này, ai đó làm ơn tới cứu nó đi.
Nó muốn trả lời một từ không nhưng nó không muốn nói dối Long. Nhưng nó cũng không muốn trả lời từ có...
Làm sao bây giờ??
Thấy nó ấp úng mãi, Long nhìn nó, vén một sợi tóc của nó lên rồi nhẹ nhàng nói.
- Anh mong em sẽ nói với anh sự thật. Anh không mong muốn có sự dối trá.
Ôi, nó say nắng anh mất rồi, cử chỉ của anh, giọng nói, nụ cười của anh. Sao nó có thể cưỡng lại được đây?
Nó nuốt nước bọt cái 'ực'.
Đổ mồ hôi hột.
"Nhi, đừng manh động, nhất định không được nói ra. Bây giờ chưa tới thời điểm."
Nó tự nhắn nhủ bản thân phải cố gắng chống cự trước sức hút mê người này.
Nhưng mà thật sự khó quá...
Và có vẻ hôm nay nó rất có vận may. Lúc này vị cứu tih thần thánh mà nó mong chờ đã xuất hiện.
- A! Đông vui thế! Mọi người lại đều có mặt ở đây?
Oa~ Giọng nói dễ nghe này là.. là Nam.
Giờ đây Nam đối với nó như một vị thần tỏa ánh sáng chói lóa, rạng ngời hào quang. Lần này vạn lần phải cảm ơn anh rồi.
Chớp lấy cơ hội ngàn năm có một này, nó nhanh chong đứng bật dậy, tỏ vẻ vui mừng túm lấy tay Nam.
- Anh Nam, anh cũng đến đây à?
- Ừ, anh đến đây cùng với anh Bảo, anh Nhật nữa cơ Dào Đào.
Nam cười tươi nhìn nó, hôm nay Đào Đào đã chủ động túm lấy tay anh này...
Tự dưng thấy vui quá!
"Bảo và Nhật nữa? Sao đông đủ hết thế?" – Miệng nó giật giật.
- Đào Đào?
- À, ừm... mà anh Nam, anh gọi em là Nhi đi, như vậy em sẽ quen hơn...
- Ồ... vậy, vậy cũng được...
Nam miễn cưỡng nói. Thật ra, anh không muốn đổi cách xưng hô này, anh muốn tạo sự khác biệt với năm người kia nên ban đầu mới giữ nguyên cách gọi như vậy.
Nó gật nhẹ đầu cười nhìn anh.
Nam cuốn theo nụ cười của nó. Anh cứ nhìn vào nụ cười của nó suốt.....
- Nam, mắt cậu sắp rơi ra rồi kìa. – Bảo lanh nhạt lên tiếng.
Nam nghe vậy, quay phắt ra lườm Bảo. Tay nó túm anh cũng buông ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!