Chương 9: (Vô Đề)

[Không ngạc nhiên chút nào! Ngày trước thiếu gia nhà họ Diệp cưới Lý Tiêu Tiêu – một ngôi sao hạng ba – là tôi đã nghi có ẩn tình rồi, không ngờ cũng kéo dài được tận ba năm!] 

[Ngày xưa cưới rình rang bao nhiêu, giờ đội "mũ xanh" ê chề bấy nhiêu.] 

[Hai người này đâu phải nhân vật đình đám gì, sao lại đẩy lên trang chủ cho tôi xem chứ?] 

[Thế giới này đúng là trọng nam khinh nữ! Nói thật đây là đàn ông ngoại tình, sao không ai chỉ trích anh ta mà cứ xoáy vào cô ấy?] 

[Chỉ trích đàn ông thì có ích gì? Lý Tiêu Tiêu tự mình giặt đồ lót lạnh đấy thôi. Cô ta vất vả mới bám được một ông chồng thế này, dám ly hôn chắc?] 

[Cô ta mà dám ly hôn, tôi đứng ngược đầu ăn c*t luôn đấy!] 

Khi Diệp Thần Phong vội vã từ công ty về nhà, tôi đang đỏ hoe mắt thu dọn đồ đạc. 

Anh ta lao tới, đè tay lên chiếc vali của tôi, ánh mắt nghiêm nghị: 

"Tiêu Tiêu, anh gọi cho em bao nhiêu cuộc em không bắt máy, em đang làm gì vậy hả?" 

Tôi không nhìn anh ta, chỉ cúi đầu, giọng nghẹn ngào: 

"Em còn làm được gì nữa chứ? Chẳng lẽ chồng mình ngoại tình mà em phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? 

"Ly hôn đi, Diệp Thần Phong." 

Vừa nói, tôi vừa kéo vali, nhưng anh ta ôm chặt lấy tôi, lớn tiếng: 

"Tiêu Tiêu, nghe anh giải thích đã!" 

Tôi vùng vẫy không thoát được, bỗng chốc kích động, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh. 

"Chát!" 

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng. 

Anh ta khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt bực bội, nhưng chỉ im lặng trong hai giây rồi bất lực nhìn tôi: 

"Tiêu Tiêu, em hả giận rồi chứ? Giờ có thể nghe anh nói được chưa?" 

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn những vết hằn đỏ từ năm ngón tay dần hiện rõ trên mặt anh ta. 

"Những bức ảnh đó đều là do phóng viên dựng chuyện. 

"Bà ngoại của cô Bạch bị bệnh nặng, không có giường bệnh, mà anh lại đúng lúc có việc gặp nhà đầu tư ở gần đó nên mới tiện đường giúp cô ấy một chút. 

"Tối hôm đó, cô ta lên phòng anh là để cảm ơn. 

"Bọn anh chỉ ở trong phòng chưa đầy hai phút rồi anh đã rời đi ngay."

"Anh thề, nếu anh và cô ta thật sự làm chuyện có lỗi với em trong khách sạn, anh – Diệp Thần Phong – sẽ không c.h.ế. t tử tế!" 

Tôi lao tới, vội vàng lấy tay bịt miệng anh. 

"Không được nói bậy!" 

Cùng lúc đó, những giọt nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống từng giọt một. 

Diệp Thần Phong sững sờ, ánh mắt đầy xót xa xen lẫn bàng hoàng. 

Anh chưa từng thấy tôi yếu đuối và đau lòng đến thế. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!