Tôi vô cảm xé nát mẩu giấy đó, ném thẳng vào thùng rác, sau đó gọi điện cho Quân Thanh.
"Anh ta đi rồi."
"Đồ cặn bã." Giọng Quân Thanh đầy khinh bỉ vang lên từ đầu dây bên kia.
"Yên tâm đi, chuyện còn lại cứ để chị lo."
Tôi không liên lạc với Khang Kỳ.
Nhưng khi tôi tắm rửa xong, đắp mặt nạ, ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa, rồi tưới hoa xong, vừa mở cửa bước ra ngoài thì đã thấy anh ta đứng thẳng tắp ở hành lang.
Không biết đã chờ từ lúc nào.
Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, vẫn giữ vẻ lịch sự, lễ độ như mọi khi.
"Phu nhân, xe đang đợi dưới nhà."
Tôi hơi sững người:
"Trợ lý Khang, cậu đến từ lúc nào thế? Đợi lâu chưa?"
Anh ta khẽ mỉm cười:
"Không lâu đâu ạ."
Quả không hổ danh là trợ lý đặc biệt, Khang Kỳ luôn tỉ mỉ, chu đáo trong mọi việc.
Ít nói nhưng hiệu quả, ngoài những khâu bắt buộc cần tôi có mặt như khám bệnh hay xét nghiệm, những việc còn lại tôi hầu như không phải bận tâm.
Tôi không có ý kiến gì về anh ta cả.
Dù sao anh ta cũng chỉ là trợ lý của Diệp Thần Phong, công việc là công việc mà thôi.
Khi bầu trời bất chợt đổ cơn mưa lớn, từng hạt mưa nặng trĩu rơi ào ạt, tôi bỗng ôm đầu, nói mình chóng mặt không đứng vững, rồi lập tức khụy xuống.
Gương mặt luôn điềm tĩnh của Khang Kỳ cuối cùng cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Và thế là, những người bị kẹt lại trong bệnh viện vì cơn mưa lớn ấy, đều tận mắt chứng kiến cảnh một người phụ nữ nhắm nghiền mắt, nằm trên cáng cứu thương, được y tá đẩy băng qua đám đông, đưa thẳng vào phòng bệnh.
Khi Quân Thanh bước vào, tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài như hòa vào bước chân của cô ấy.
Tôi đang tựa vào giường bệnh, lặng lẽ xem những bức ảnh mà cô ấy đã gửi từ trước:
Diệp Thần Phong cần mẫn dành cả ngày để ở bên Bạch Lê.
Đích thân lái xe hơn ba tiếng đưa cô ta về quê;
Cẩn thận dìu bà ngoại của Bạch Lê đến bệnh viện;
Chạy lên chạy xuống đăng ký khám, đóng tiền viện phí, trao đổi với bác sĩ, mua nước, mua đồ ăn…
Còn tận tâm, chu đáo hơn cả một chàng rể mới trong lần đầu ra mắt nhà vợ.
Bạch Lê suốt cả quãng đường đều giữ dáng vẻ kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, thậm chí còn thờ ơ trước những lời hỏi han ân cần của Diệp Thần Phong, cứ như thể miễn cưỡng chấp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ ấy.
Chỉ là, dù tỏ ra thờ ơ đến đâu, cô ta cũng không buông tay khỏi chiếc túi Birkin màu trắng dù chỉ một giây.
Quân Thanh cười khẩy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!