Khi trời đã tối hẳn, Diệp Thần Phong trở về.
Anh cười rạng rỡ đẩy cửa bước vào, tay xách theo một chiếc túi da cá sấu, lắc lư khoe trước mặt tôi với vẻ mặt đắc ý.
Giá của nó gấp mấy lần chiếc túi trắng ban sáng.
"Vợ ơi, đừng giận nữa nhé. Cái túi hồi sáng đã qua tay người khác rồi, là đồ cũ thì sao xứng với em được chứ? Xem này, anh đã đặc biệt nhờ quản lý chọn cho em chiếc túi mới tinh này, đẳng cấp như thế này mới xứng với vợ anh!"
Tôi sững sờ nhìn anh.
Ánh mắt anh chân thành, giọng nói đầy trìu mến.
Không khác gì người đàn ông đã yêu thương tôi suốt bao năm qua.
Trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác thôi thúc khó tả.
Tôi và Diệp Thần Phong quen nhau từ thuở thiếu thời, rồi tái ngộ sau nhiều năm. Anh đã từ bỏ toàn bộ gia sản để cứu tôi khỏi khốn cảnh. Bốn năm hôn nhân, anh dịu dàng đối xử với tôi, yêu thương tôi hết mực…
Chúng tôi có vấn đề gì mà không thể thẳng thắn nói chuyện với nhau được sao?
Chẳng lẽ ngoài hai lựa chọn mà Quân Thanh nói, không còn con đường thứ ba ư?
"Thần Phong, hôm nay em—"
Tôi vừa mở lời, Diệp Thần Phong bỗng cúi đầu, lấy chiếc điện thoại đang reo liên tục từ trong túi ra.
Anh không thèm ngẩng đầu lên, bước thẳng ra ngoài cửa.
"Tiêu Tiêu, đợi anh chút, anh ra nghe điện thoại."
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, lặng người trong chốc lát, rồi bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ của phòng chứa đồ.
Cửa sổ này sát với phòng làm việc của anh.
Tiếng cuộc gọi video giữa Diệp Thần Phong và Khang Kỳ vang lên rõ mồn một.
[Anh thật sự muốn đi sao? Từ đây đến nhà bà ngoại của cô Bạch mất hơn ba tiếng lái xe, chiều mai còn dự báo có mưa bão lớn, e là không kịp quay về.]
Diệp Thần Phong bật cười:
[Không kịp quay về thì càng tốt, người đẹp băng giá đó cũng nên được "làm tan chảy" hoàn toàn rồi.]
[Thế còn phu nhân thì sao?]
[Miễn là cô ấy không biết thì chẳng sao cả. Cậu quản lý chặt đám nhân viên trong công ty, đừng để ai lỡ miệng trước mặt cô ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho đâu.]
[Chủ tịch Diệp, tôi không hiểu. Nếu anh yêu phu nhân đến thế, tại sao lại để tâm đến cô Bạch như vậy?]
Im lặng một lúc, Diệp Thần Phong trầm giọng đáp:
[Đó là hai chuyện khác nhau. Đàn ông mà, luôn bị hấp dẫn bởi những người phụ nữ thuần khiết và trong sáng. Tiêu Tiêu… dù cô ấy nói rằng mình luôn giữ mình, nhưng có những chuyện chẳng thể kiểm chứng được. Tôi yêu cô ấy thật lòng, nhưng về điều này, trong lòng tôi vẫn luôn có chút tiếc nuối.]
Tôi quay người, bước ra khỏi phòng chứa đồ.
Không trở lại phòng ngủ, tôi đi thẳng ra ban công.
Ban ngày trời còn nóng như đổ lửa, giờ đây đã thoang thoảng hơi lạnh của mùa thu.
Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận sự chuyển mình của thời tiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!