Chương 5: (Vô Đề)

Nhưng Bạch Lê không nhận bất kỳ món quà nào, cô ấy đem tất cả tặng lại cho các cô lao công trong công ty. 

Dù là chuyên viên trang điểm do công ty thuê, nhưng cô ấy thích trang điểm cho ai thì làm, không thích thì dứt khoát từ chối. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thậm chí, cô ấy còn dám thẳng thắn từ chối Diệp Thần Phong: 

"Tôi là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, tôi chỉ tạo ra những tác phẩm mà bản thân yêu thích." 

Về sau, các nghệ sĩ trong công ty không ai mời nổi cô ấy nữa, vì cô chỉ trang điểm cho mỗi mình Diệp Thần Phong. 

Đến sinh nhật Bạch Lê, Diệp Thần Phong tổ chức cho cô ấy một màn trình diễn máy bay không người lái hoành tráng. 

Đó là lần đầu tiên cô ấy để anh nắm tay. 

Quân Thanh không biết lấy từ đâu ra bức ảnh chụp hôm đó. 

Dưới bầu trời nơi hàng trăm chiếc máy bay không người lái tạo thành hình bông hồng khổng lồ, hai người họ sánh vai bên nhau, tay trong tay, trông thật lãng mạn và mộng mơ, như hoàng tử và công chúa bước ra từ một câu chuyện cổ tích. 

Hôm đó, lý do Diệp Thần Phong nhận điện thoại và vội vã rời đi là vì Bạch Lê gọi cho Khang Kỳ, nói mình bị ốm và hỏi xem Khang Kỳ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện không. 

Tất nhiên, Khang Kỳ đã lập tức báo lại cho Diệp Thần Phong.

Tôi nhìn thấy một bức ảnh rõ ràng được chụp lại từ trên mạng, nội dung là trong một phòng bệnh, bàn tay trắng trẻo, mảnh mai của một người phụ nữ đang truyền dịch. 

Người đàn ông mỉm cười, dùng hai tay nắm lấy ống truyền, như thể đang sưởi ấm dòng thuốc lạnh buốt. 

Góc dưới bên trái bức ảnh còn có dòng chú thích của người chụp: 

"Thật ghen tỵ, người đàn ông này nhất định yêu vợ mình đến phát điên!" 

Bất chợt, tôi khẽ bật cười. 

Quân Thanh ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn tôi: 

"Em ổn chứ?" 

Tôi quay đầu nhìn ra con phố bên ngoài ô cửa kính. 

Mùa hè năm nay dường như kéo dài hơn bình thường. Đã sang thu rồi mà ánh nắng vẫn chói chang, gay gắt như thiêu đốt. 

"Có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua là thua một ván cược thôi mà." 

Tôi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa trào nơi khóe mắt, khẽ nói. 

Ngày đó khi tôi kết hôn với Diệp Thần Phong, ai cũng cho rằng tôi gặp được vận may trời ban, chỉ riêng Quân Thanh là chẳng hề mảy may tin tưởng. 

"Người đàn ông đó không xứng với em." 

"Chị lăn lộn trong giới giải trí bao năm, chỉ cần liếc qua là nhìn thấu. Em là một diễn viên rất có khí chất, chỉ là bị cái hình tượng gợi cảm làm lãng phí tài năng thôi. Bây giờ đã thoát khỏi hợp đồng rồi thì nên tập trung nhận vài bộ phim nghiêm túc đi. Tại sao lại không phát triển sự nghiệp mà lại chạy đi lấy chồng chứ? Lỡ đâu anh ta thay đổi thì sao?

Chỉ có sự nghiệp mới không bao giờ phụ em!"

Lúc đó, tôi đã cảm nhận trọn vẹn tình yêu như sắp tràn ngập của Diệp Thần Phong, đầy tự tin nói với cô ấy: 

"Em tin anh ấy, em sẵn sàng cược một lần!" 

Âm thanh ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng mọi thứ giờ đã chẳng còn như xưa. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!