Chương 3: (Vô Đề)

03 

Diệp Thần Phong quên mang theo chiếc vòng tay lục bảo—món bùa may mắn của anh. 

Đã có lần anh còn quay về chỉ để lấy nó, nói rằng cổ tay trống trơn khiến anh cảm thấy khó chịu. 

Tôi đeo nó vào tay, mang đến công ty cho anh. 

Khang Kỳ tươi cười bước ra đón. 

"Chủ tịch Diệp có buổi phỏng vấn cho tạp chí, đang chuẩn bị." 

Anh ta là một chàng trai thật thà, nghiêm túc trong công việc, đã đi theo Diệp Thần Phong nhiều năm và rất được tin tưởng. 

Tôi đi cùng Khang Kỳ, rẽ qua mấy khúc ngoặt, cố tình phớt lờ những ánh mắt vô tình hay hữu ý đang dõi theo mình. 

Bốn năm rời xa ánh đèn sân khấu, căn bệnh lo lắng mỗi khi bị đám đông chú ý của tôi vẫn chưa hề thuyên giảm. 

Vì vậy, tôi rất ít khi xuất hiện ở những nơi đông người. 

Và cũng chẳng mấy khi đến công ty. 

Giữa khung cảnh nhộn nhịp của phim trường, tôi lập tức nhìn thấy Diệp Thần Phong. 

Chuyên viên trang điểm đang chỉnh lại lớp trang điểm cho anh. 

Hai người họ đứng rất gần nhau. 

Anh không nhúc nhích, để mặc đôi tay trắng muốt, thon dài của cô ấy thoải mái làm việc, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. 

Nhưng ánh mắt anh lại nhìn chăm chú vào người đối diện. 

Ánh mắt đó, tôi đã từng thấy nhiều lần. 

Nó đại diện cho khao khát, chiếm hữu và quyết tâm có được bằng mọi giá… 

Tôi không kìm được mà nhìn sang cô chuyên viên trang điểm. 

Cô ấy quay lưng lại với tôi, mái tóc dài xõa xuống, váy trắng nhẹ nhàng, dáng người mảnh khảnh. 

Diệp Thần Phong mặc sơ mi trắng, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh và đường nét sắc sảo trên cổ. 

Cô chuyên viên hơi ngẩng đầu lên, hơi thở phả nhẹ lên vị trí yết hầu của anh. 

Dưới ánh đèn, chiếc váy trắng và sơ mi trắng như hòa làm một, bao phủ lấy hai người, tỏa ra một thứ ánh sáng mơ màng đầy mê hoặc. 

Khóe miệng Diệp Thần Phong khẽ nhếch lên, dường như nói gì đó. 

Chiếc hộp đựng đồ trang điểm phát ra tiếng "cạch" khi đóng lại. 

Cô ấy đứng thẳng dậy, nét mặt căng thẳng, xoay người rời đi. 

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. 

Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo—một mỹ nhân thực thụ.

Có lẽ vì câu nói vừa rồi của Diệp Thần Phong mà cô ấy tỏ ra lạnh lùng, mang theo chút khó chịu như bị xúc phạm. 

Diệp Thần Phong nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô ấy, khẽ bật cười, dường như đã quen với điều này. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!