Chương 17: (Vô Đề)

Diệp Thần Phong giờ đây chẳng khác nào thái thượng hoàng của đoàn phim. 

Không ai dám đắc tội với anh ta.

Phòng hóa trang của tôi, phòng nghỉ của tôi, anh ta muốn vào lúc nào thì vào. 

Thường thì mỗi khi tôi chợp mắt buổi trưa tỉnh dậy, sẽ thấy anh ta lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn tôi chằm chằm. 

Thấy tôi mở mắt, anh ta cong môi mỉm cười: 

"Tiêu Tiêu, anh chợt nhớ lại hồi cấp ba của chúng ta. Lúc đó em thích gục đầu ngủ trên bàn nhất, còn anh thì ngồi bên cạnh nhìn em, giống hệt bây giờ." 

Anh ta sửa kịch bản, tăng thêm phân cảnh của tôi còn nhiều hơn cả nữ chính. 

Nữ chính chẳng hề phàn nàn, vì anh ta hứa sẽ hết mình nâng đỡ cô ấy trong bộ phim tiếp theo. 

Thỉnh thoảng hứng khởi, anh ta vung tay một cái, tặng mỗi thành viên trong đoàn phim một chiếc điện thoại mới. Ai nấy đều vui vẻ đến cảm ơn tôi. 

Anh ta thậm chí mời cả bố mẹ tôi – những người mà mối quan hệ giữa tôi và họ từ lâu chỉ còn gắn kết bằng tiền bạc – đến thăm trường quay. 

Bố mẹ niềm nở gọi tôi là "Tiêu Tiêu à", khuyên nhủ: "Vợ chồng nào chẳng có lúc giận hờn, đừng để bụng lâu làm gì." 

Tôi chỉ im lặng, lạnh nhạt đối mặt với tất cả những gì anh ta làm. 

Anh ta chẳng để tâm, vẫn cưng chiều nói: 

"Tiêu Tiêu, bây giờ anh mới nhận ra em có tài năng diễn xuất xuất sắc thế nào. Trước kia đúng là lãng phí mất rồi. 

"Nhưng không sao, đợi anh nắm quyền xong, anh sẽ dốc hết sức ủng hộ em, cho em những tài nguyên tốt nhất, để em trở thành nữ diễn viên khiến mọi người phải ghen tị." 

"Đợi em hết giận, chúng ta nhất định sẽ trở lại như xưa." 

Thỉnh thoảng anh ta sẽ rời đi nửa ngày để tham gia các cuộc họp trực tuyến của tập đoàn. 

Tôi biết, anh ta đang chuẩn bị cho cuộc bầu cử hội đồng quản trị sắp tới. 

Ví dụ như hôm nay. 

Sau khi trang điểm và làm tóc xong, ánh mắt tôi dừng lại nơi góc phòng, chỗ Khang Kỳ đang yên lặng nhìn vào màn hình máy tính. 

Bất chợt tôi lên tiếng: 

"Trợ lý Khang." 

Khang Kỳ ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn tôi. 

"Vâng?" 

Tôi thản nhiên hỏi: 

"Anh hâm mộ tôi được bao lâu rồi?" 

Khang Kỳ khựng lại. 

Căn phòng hóa trang bỗng chốc rơi vào im lặng. 

Một lúc lâu sau, anh ta mới khẽ nói: 

"Tám năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!