Khi rời khỏi công ty, tôi ghé vào nhà vệ sinh.
Bất ngờ, Bạch Lê xuất hiện.
"Hôm nay cô cố tình làm vậy đúng không?"
Qua tấm gương, cô ta lạnh lùng nhìn tôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi rút một tờ giấy, chậm rãi lau khô tay.
"Đúng vậy."
Cô ta sững người, dường như không ngờ tôi lại dám thẳng thắn thừa nhận.
Sau khi ngẫm ra điều gì đó, cô ta bỗng bật cười đầy châm biếm:
"Cô thật đáng thương, rõ ràng biết chồng mình đã làm những gì, vậy mà chỉ có thể giả vờ như không biết.
"Hôm nay cô đến đây chẳng qua chỉ để ra oai trước mặt tôi với cái mác phu nhân chủ tịch mà thôi, đúng là thảm hại thật đấy."
Tôi quay đầu lại, đối diện thẳng với cô ta.
"Nhưng hôm nay cô vẫn phải cúi đầu trước tôi – phu nhân chủ tịch, đúng không?"
Cô ta giữ vẻ mặt kiêu ngạo, giọng nói đầy khinh miệt:
"Đó là vì tôi không đồng ý với anh ta. Tôi – Bạch Lê – không thèm để mắt tới mấy chiêu trò tranh giành đàn ông rẻ tiền này!
"Diệp phu nhân, nói cho cùng, cô còn phải cảm ơn tôi đấy."
Tôi bật cười:
"Vậy tối hôm đó trong phòng khách sạn, là vì cô từ chối anh ta nên anh ta mới vội vàng quay về nhà à?"
Sắc mặt Bạch Lê cứng lại, nhưng cô ta nhanh chóng ngẩng cao đầu:
"Đương nhiên rồi.
"Chỉ cần tôi gật đầu, cô thật sự nghĩ mình vẫn giữ được vị trí Diệp phu nhân này sao?"
Tôi lắc đầu, cười mỉa:
"Khoác lác thì ai mà chẳng làm được."
Cô ta nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi nói:
"Tuần sau là sinh nhật anh ta.
"Cô tin không, đến hôm đó cô còn chẳng gặp nổi mặt anh ta đâu."
Tôi mỉm cười:
"Không tin."
12
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên trong quán cà phê, mang lại cảm giác bình yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!