Trong mùa hè nóng nảy buổi trưa với sân chùa rộng rãi đầy cây lớn cổ thụ, gợn giấc ngủ và người trong làng già hay trẻ đến nghỉ ngơi hay ngủ trưa nhau. Một hôm, phía cổng chùa bên kia với bóng mát cây cối lớn nổi lên tiếng cười ầm ĩ như đang làm tiệc gì nhau không biết. Anh Van là một người chung làng, nhiều hơn tôi cỡ 7-8 tuổi, là một người quá vui vẻ, nghịch ngợm mà hay kể chuyện cổ tích thiên nhiên.
Anh là một người có cái khiếu kể chuyện, khi anh kể chưa hết câu chuyện thì người nghe đã cười đứt ruột, ngó thấy anh chưa nói đến 3 câu cũng cười rồi.
Buổi trưa hôm đó, tôi nghe ở phía cổng cầu thang lên chùa có tiếng anh Van và tiếng cười đùa nhau ầm ĩ, tôi đứng dậy khép cửa chùa rồi đi đến chỗ các anh đang cười vui, 5-6 người đang ngồi cười anh Van kể chuyện, vừa thấy tôi đến các anh nói:
- Em ngồi xuống đây chơi với các anh, tôi trả lời:
- Em đang ngủ trong chùa, nghe tiếng các anh nói chuyện vui thì em không ngủ và em mới ra đây nè.
Một người anh tên Kéo nói với tôi:
- Em coi mặt thằng Van bị ma bạt tay tới nhà đã nhiều lần có đáng không hay nên có thêm mấy bà nữa bạt tay thêm giúp ma mới đúng có phải không?
Anh Van đuổi đá đít anh Kéo. Mấy anh ngồi đó nói tiếp:
- Cái mặt thằng Van nó gãy đôi thành 3 góc, tái xanh một nửa, tím một nửa, tại bị ma bạt tay nhiều quá em để ý coi?
Lúc đó tôi cười muốn đứt ruột và nói:
- Em chưa từng nghe ma bạt tay người, lần đầu tiên đó và cười, thêm một anh ngồi đó nói:
- Trên thế gian chỉ có một cái mặt đó bị ma đuổi bạt tay khắp nơi thôi em nhớ lấy, đêm qua nó cũng bị bạt tay thêm, nhưng đêm qua nó ngồi dậy bạt tay lại ma thì hôm nay nó ngồi khoe nè.
Tôi cười đau cả bụng.
Anh Van là một người vui nghịch không có làm ai buồn, mỗi lần nào anh đi qua mâm cúng, không cần biết của ai hay ở đường nơi tai nạn chết oan, người ta cột vào cây cột đèn hay để ở đất. Anh Van đi qua là bắt đầu cái nghịch của anh, anh vặt 1-2 quả chuối đang cúng đó ăn và nói: "Của tao một phần, không của tụi mày hết đâu".
Lúc nào anh cũng quậy mâm cúng người ta, thì anh mới bị bạt tay luôn luôn vậy chứ sao?
Tôi nói:
- Anh kể cho em nghe rõ vài chuyện coi. Anh Van bắt đầu kể chuyện thì tất cả mọi người đã cười trước rồi, anh Van nói:
- Tụi mày có im không! Nếu không im tao không kể đâu!
Tất cả mọi người im quay mặt lại lắng nghe. Anh Van kể:
- Một hôm, tôi ngồi chơi đàn ở trước cửa nhà một mình cho đỡ buồn, như mải say ngồi chơi đến nửa đêm, bỗng nhiên cơn gió làm cho tôi nổi da gà và hình như có tiếng hơi thở ở phía sau lưng, tôi ngừng tiếng đàn và từ từ quay mặt lại thì vừa đúng cái bàn tay bạt vào mặt tôi, cái đàn tuột tay rơi xuống đất, mặt tôi thấy rát và đau, tôi chợt choàng đứng sững mà chẳng biết làm thế nào, trước mặt tôi là cái bóng đen thôi, lại thêm một bàn tay thẳng vào má bên trái tôi đau rát dễ thương và chiếc bóng đen hình dáng đàn bà quay lưng đi rồi mờ mờ khuất. Tôi cầm cây đàn nhảy vào nhà ngay lúc đó, đầu tôi nổi da cóc, tóc đứng thẳng lên trời, thân thể nổi da gà hay da chim gì không biết luôn, tôi vác cái nệm ra ngoài nằm đắp chăn đến sáng.
Mấy anh ngồi đó nói:
- Con ma đó sai lầm rồi, đáng lẽ nó lấy chân đạp mới đúng cái mặt đó, cười ầm, em biết không? Người ta cúng, nó đi qua ngừng lại rồi bốc ăn đồ cúng của người ta đó.
Tôi cười đau bụng và nói:
- Kiểu này cũng có sao anh Van?
Anh Van kể tiếp:
- Một hôm, anh đến chơi nhà bạn gái đang gói bánh chưng Lào. Ngày mai là ngày rằm, 11 giờ đêm anh đi xe đạp về, anh đi ra đằng cửa nhà trước mở khóa thì bỗng nhiên anh nghe người gõ vách: cộc, cộc, cộc, anh quay mặt lại đỡ lấy bàn tay của một chiếc bóng đen, lần này chiếc bóng cao hơn lần trước một chút, cái má đau rát dễ thương, anh vội mở cửa nhà bên hông mang xe đạp vào và ngủ luôn, không tắm rửa luôn, nhớ tới lời bạn gái anh nói:"
Bánh chưng đầy ở đây không ăn, anh lại đi ăn mâm cúng chưa xong, ma giận nó đánh anh đó".
Anh Van vừa nói ai cũng cười. Tôi hỏi:
- Anh có từng bạt tay ma bao giờ không mà lúc nào cũng bị ma bạt tay đến nỗi người ta đặt tên và họ cho anh là Van ma bạt?
Anh Van trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!