Chương 140: Chuyện Em Ở Cây Đề

Từng có chuyện kể về một cây đề lớn giữa hai ngôi làng sinh sống im lặng với thiên nhiên, nối liền nhau bằng vườn trái ruộng nương, mỗi năm mà tới mùa ruộng nương thì hai làng hình như thấy gần gãnh nhau, khi làm ruộng mệt mỏi hay lúc nghỉ ngơi ăn cơm trưa, nhiều khi đi soi ếch ban đêm cũng dừng bước nghỉ đêm nơi cây đề ấy.

Có một hôm nắng cháy luôn, cày ruộng từ sáng sớm đến trưa một mình, rồi nghỉ ngơi ngồi ăn cơm dưới bóng mát mẻ của cây cổ thụ lớn cả trăm năm, anh nằm nghỉ mà không biết là ngủ thiếp đi lúc nào.

Một đám tiệc lễ gì mà ồn ào như cả mấy trăm người, tiếng tụng kinh, tiếng trò chuyện, tiếng cười tiếng vui, nghe cả tiếng mấy đứa bé đùa chơi vòng quanh nơi anh nằm, hai con mắt lim dim nửa mơ nửa tỉnh, một cô em gái mặc đồ khôi phục đứng thẳng ở chân anh và gọi anh dậy đã đến giờ rồi, vừa dứt tiếng gọi thì bỗng tôi chợt choàng tỉnh giấc, trời ơi đã xế chiều từ lúc nào đây, anh thiếp đi cả ba

-bốn tiếng đồng hồ hay sao đây, anh ngồi dậy dẹp dọn đồ rồi dắt trâu về, trong lòng chỉ nghĩ là mình quá mệt thôi, một giấc ngủ dài buổi trưa như nó làm cho anh thấy khỏe người ghê luôn, hôm nay được về sớm.

Khi chiều tối một cơn mưa lớn không được hẹn hò đã tới, tiếng ếch tiếng nhái như gọi mời thử thách chờ đợi anh trong đêm nay, xong bữa cơm chiều, anh chuẩn bị đèn đi bắt ếch theo thiên nhiên của mưa đầu mùa.

Tối nay hai anh em đi soi ếch với nhau, đồng ruộng nối liền nhau hai làng rộng thênh thang bát ngát, ánh đèn người soi ếch óng ánh khắp nơi trong đêm.

Hai anh em chia nhau đi mỗi người một đường vòng quanh rồi hẹn gặp nhau nơi cây đề, mỗi người 2 cái rổ cột ở ngang lưng, chưa tới nửa đêm đã đầy một rổ rồi.

11 giờ đêm anh đi vòng về hướng cây đề to lớn cũng xa cỡ hơn một trăm thước thì anh ngó thấy bóng mờ mờ hai

-ba người, với tiếng phụ nữ, anh không được soi đèn thẳng vào người ta, vài giây sau thì anh lên tiếng trước để khỏi ban đêm có chuyện hiểu lầm và sợ hãi lẫn nhau:

- Chào các cô, có được ếch nhiều không? Tối nay, mưa đầu mùa cơn lớn từ đầu tối thì chắc là các cô được nhiều, mình thử đua nhau, ai được nhiều hơn ai.

Rồi mấy tiếng nhè nhẹ vọng vào tai anh, các em mới ra chưa được soi ếch, rồi vài phút sau anh đến gốc cây đề thì chỉ thấy có một cô thôi, anh chào rồi và ngồi xuống nói:

- Khi nãy còn ở xa, ánh đèn hắt vào tôi thấy bóng mấy cô mà, còn người khác đâu mất rồi, một mình cô trong đêm không sợ sao?

Cô trả lời:

- Hai cô vừa mới đi về, khi thấy bùn lầy quá, ruộng mới cày thật là khó đi, không biết có soi ếch tiếp hay đi về.

Anh nói tiếp:

- Không sao nếu cô không được soi ếch thì tôi cho cô một rổ vừa mới đầy, từ giờ đến khuya tôi bắt thêm một rổ thì quá dễ thôi không có chi đâu.

Nói xong, cô cám ơn và rót cho anh một ly nước nóng, anh ngồi uống thêm một ly cà phê và hút vài điếu thuốc lá.

Anh hỏi:

- Cô ở làng nào tên gì?

Cô trả lời:

- Em tên Mone.

Cô chỉ tay về làng dưới nơi cô ở và nói tiếp:

- Em không lấy ếch của anh đâu, ba với hai người anh của em đã soi ếch được đầy hai cái rổ, vừa về nghỉ ngơi khi nãy mà.

Anh nghỉ ngơi chút đi rồi hẵng soi nữa, ban ngày anh đã quá mệt với mùa ruộng nương, kẻo bệnh đó, nghỉ ngơi cho nhiều, trời sắp đổ mưa thêm, thôi em về.

Cô cất bước theo bờ ruộng chìm vào trong bóng đêm thẳng về làng.

Anh ngồi đó chờ em trai cả tiếng đồng hồ mà không thấy em nó đến mà cũng chẳng thấy ánh đèn nào soi ếch nữa, trời thì bắt đầu tặng thêm một cơn mưa lớn, thôi anh đứng lên soi ếch tiếp và thẳng về làng.

Khi về gần tới làng thì ánh bình minh đã chào ở chân trời, anh đứng ngỡ ngàng một lát miệng lẩm bẩm, mình rời khỏi cây đề chưa tới 12 giờ đêm xa có vài trăm thước, mà về tới đây thì trời đã sáng rồi.

Anh về tới nhà tắm rửa rồi lên ngủ, mẹ với em gái tôi đã nấu xôi sáng xong rồi.

Mẹ nói với các em:

- Anh con đi soi ếch cả đêm để nó ngủ nghỉ ngơi ngày hôm nay, đừng đánh thức anh dậy nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!