Chương 19: (Vô Đề)

Hạ Mẫn không nói gì.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu.

Hạ Mẫn hạ tầm mắt. "Ngươi nhìn ta chưa đủ sao?"

"Chưa đủ, vĩnh viễn không đủ. Ta phải nhìn ngươi, nhìn cho bằng chán thì thôi. Nhìn khi ngày mới bắt đầu, trước lúc ngủ cũng phải ngắm thật kĩ. Từ nhỏ đã ngắm, lớn lên vẫn ngắm. Và sẽ ngắm cho đến khi tim ngừng đập."

Hạ Mẫn nhìn hắn một hồi. "Nếu ta không đáp ứng?"

"Ta sẽ bắt trói ngươi lại. Không cho ngươi đi đâu."

"Như vậy ngươi sẽ chỉ có được thể xác ta."

"Thể xác cũng được. Còn tốt hơn gấp vạn việc không có gì."

"Ngươi thật ích kỉ."

"Tình yêu vốn ích kỉ. Chỉ khi không yêu mới không ích kỉ."

Phải hay không tình yêu là ích kỉ. Phải không một khi yêu con người sẽ muốn có được người kia dù thế nào đi nữa? Hắn thực sự không biết. Hàn Băng luôn như vậy, bên hắn như việc y sinh ra đã sớm dành cho hắn rồi. Hắn không cần tranh đoạt gì liền có được y. Phải vậy hay không mà hắn không nhận ra sự ích kỉ của mình.

"Còn việc yêu đơn phương thì sao?" Hắn lơ đễnh hỏi. "Này không phải là ích kỉ."

"Sao ngươi dám chắc?" Y nhìn cười. "Chỉ là muốn, rất muốn nhưng không thể đạt được nên đành buông tay thôi."

Hạ Mẫn nhìn đi chỗ khác. "Ngươi không có việc gì làm sao mà ngồi đây lải nhải?"

"Có, đương nhiên là có." Y đưa tay hướng mặt hắn lại nhìn y. "Việc lớn nhất của ta là làm ngươi vui, chăm sóc ngươi."

"Ta có nghe nói qua. Ngươi là cho người đi nhận tội thay ta sao?" Hắn nhìn trần nhà, ánh mắt mông lung.

"Đúng vậy. Nhưng đều bị người của thừa tướng phá hỏng." Y thở dài.

"Vậy chừng nào ta quay lại đại lao?"

"Không bao giờ nữa." Y quả quyết. "Hàn Lân đứng ra nhận tội thay ngươi."

Hạ Mẫn lập tức quay lại. "Ngươi nói cái gì?"

"Hàn Lân nhận rằng mình có dã tâm tạo phản nên đã lấy cắp binh phù."

"Chuyện này tuyệt đối không phải."

"Ta biết."

"Vậy vì sao ngươi vẫn chấp nhận?"

"Hắn không chết thì ngươi chết. Hắn không chết, chiến tranh hai nước sẽ nổ ra. Hắn cũng là nguyện ý chết vì ngươi." Đôi mắt của Hàn Băng cũng trở nên không có tiêu cự.

Y cũng không biết y đang vui hay đang buồn. Hàn Lân là em trai của y. Theo lý y phải yêu thương hắn hết mực. Nhưng hai người từ nhỏ đã không nói chuyện, tình cảm anh em mà như người dưng nước lã. Nay lại có thêm Hạ Mẫn, hai người lại có chung mục tiêu. Nói thế nào thì hắn cũng là tình địch. Tình thủ túc đã không còn mấy, lại có thêm Hạ Mẫn như vậy, y đã sớm không coi trọng Hàn Lân. Nhưng chuyện hôm nay càng đáng cho y nghĩ lại.

Một mạng này của Hạ Mẫn coi như nợ hắn. Một phần mối nhân duyên này của hai người cũng coi như nợ hắn đi.

"Nghĩ gì vậy?" Hạ Mẫn hươ hươ tay trước mắt hắn.

Y cười tinh quái. "Nghĩ xem nên phạt ngươi kiểu gì."

Hắn nhướn mày, hắn đã làm gì sai sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!