Buổi tiệc gì đây nhỉ, sao toàn đàn ông, rất ít phụ nữ. Cô mang 1 váy xòe lệch vai màu trắng, chân váy ren đính ngọc trai, 1 cái váy vừa như in do... Đình Phong tặng. Ko biết sao anh ta lại chọn được váy vừa với cô như vậy.
Đình Phong choàng tay cô vào tay mình, đưa cô cùng sánh bước đến gặp nhiều vị khách. Anh ta rất ân cần và chăm sóc cô, cô nghĩ anh chỉ giả vờ để tạo hình ảnh mà thôi.
Cô thấy thật mỏi chân và mình cũng thật thừa thải ở đây, cô rời khỏi hậu trường và ra hành lang, nhìn quanh ko có ai, cô tháo giày đi bộ 1 lúc. Có lẽ lâu rồi cô chưa mang giày cao gót, nó làm chân cô đỏ lên và trầy xước. 1 bóng người đi ngang qua cô, rồi lại đi lại, cô ko quan tâm. Bóng người dừng lại bên cạnh cô, nói bằng tiếng anh rất chuẩn.
- Nè cô gái, cô có thấy tôi vừa đi qua cô ko.
- Tôi có thấy.
- Vậy cô có thấy tôi quay lại ko
- Tôi có thấy.
- Vậy sao cô ko nhìn tôi.
- Sao tôi phải nhìn nhìn anh
Gã đàn ông trố mắt hả miệng.
- Cô ko biết tôi là ai sao, chỉ cần thấy bóng tôi bọn con gái đều đã bu vào rồi.
- Sao tôi phải giống họ.
- Vì tôi quá nổi tiếng.
- Nổi tiếng.
Ân Di cười to, tự nhiên, ko che miệng hay ái ngại gì.
- Sao cô cười tôi.
- Tôi xin lỗi, lâu rồi mới gặp người thú vị như anh.
Ân Di vừa nói vừa xoa xoa bàn chân của mình.
- Cô đau sao.
- À, 1 chút.
- Chân cô đỏ thế kia, chờ tôi 1 lát.
Gã đàn ông đi đâu đó và mang lại 1 cái khăn mỏng, trong đó có đá chườm, gã quỳ ngồi chườm đá lên chân cho cô. Ân Di ái ngại.
- Anh ơi ko cần đâu, tôi tự làm được.
- Tôi làm được mà, đây là lần đầu tôi gặp 1 người thú vị như cô.
Họ nói chuyện phím 1 tí, thì trong sảnh thông báo phiên đấu giá bắt đầu.
- Tôi phải đi rồi, cô tên gì.
- Tôi là Ân Di, còn anh
- Cô sẽ sớm biết thôi.
Ân Di trở vào cái ghế bên cạnh Đình Phong, ở đây mọi người đều ngồi đông đủ cả. Đình Phong ghé tai cô.
- Nãy giờ cô đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!