Ân Di đầu óc ko còn tỉnh táo nữa, cô cứ lái xe hết chỗ này chỗ kia tìm con. Mặc dù đã báo công an, nhưng cả ngày nay ko có tác dụng gì. Đầu óc cô mơ hồ, chạy tới đâu cô cũng nhìn xung quanh.
Kít....
- Điên à, muốn giết người sao.
Cô gục đầu trên vô lăng, nước mắt cứ rơi.. con ơi mẹ biết tìm con ở đâu đây chứ.
Ân Di thất thểu trở về nhà, mọi người đều lo lắng, tội nhất là bà vú.
- Cô ơi, tôi xin lỗi, nếu tôi ko bất cẩn sẽ ko sao rồi...
- Tại sao mà bắt cóc được hả vú?
- Họ nói vào bảo trì đồ, nên tôi mới mở cửa. Mà hôm qua tôi có gọi người đến bảo trì thật.. Ai ngờ, ai ngờ họ đánh thuốc mê tôi... tôi ngất.. xong họ...
Tâm trạng Ân Di rối bời, bây giờ cô nghĩ đến chỉ có... Đình Phong.
- Alo.. Ân Di... em tha thứ cho anh rồi sao?
- Con... con... của tôi bị bắt cóc.. anh... tìm giúp tôi.
- Bắt cóc??? Khi nào hả em?
- Ngày hôm nay.
- Có ai điện thoại cho em đòi tiền chưa?
- Vẫn chưa
- Vậy em chờ xem, nếu có hãy gọi cho anh, bây giờ anh lập tức qua liền.......
- Cô ơi cô ăn chút gì đi chứ trưa giờ cô đã ăn gì đâu.
- Vú để đó đi, con ko đói.
Ân Di cứ ngồi đó nhìn trân trân cái điện thoại, sợ cô lơ đi 1s sẽ bỏ lỡ mất cuộc gọi. Từng giây điểm của đồng hồ như từng nhịp tim cô.
- Ân Di, anh tới rồi.
Cô chạy lại níu lấy tay Đình Phong.
- Anh làm ơn, làm ơn cứu con tôi, cứu lấy 2 đứa con của tôi.
- Bình tĩnh, anh đây, anh đây rồi.
Reng... reng...
Ân Di chạy ngay lại chụp lấy điện thoại.
- Trả con cho tôi... trả lại cho tôi...
Đình Phong cầm tay Ân Di và cầm lấy điện thoại.
- Các người có ý đồ gì, muốn bao nhiêu hả???
- Bây giờ thì các người đã ở cùng với nhau rồi phải không?
- mày là ai
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!